Kế Thê

Chương 147: Xa nhà

Editor: Bộ Yến Tử

Khi hạ thưởng Tả Kiêu vệ Vệ Trường đến phủ Cửu Hoàng tử, phụng mệnh lệnh của Nguyên Vũ đế tới nghe Lưu Đồng an bài.

Đi Duyện Châu tróc nã hai nhà Tề - Lỗ, Nguyên Vũ đế phái hai ngàn Tả Kiêu vệ theo Lưu Đồng. Những người này tự nhiên là nghe theo lời Tả Kiêu Vệ Trường phân phó, kể cả Tả Kiêu Vệ Trường cũng phải nghe sắp xếp của Lưu Đồng.

Buổi chiều hai người thương nghị một ít chi tiết, quyết định sáng sớm ngày mai dẫn người xuất phát đi Duyện Châu.

Thường Nhuận Chi không phải nữ tử bám người, trong thời gian thành thân với Lưu Đồng không đến một tháng mà hắn đã xa nhà hai lần, cũng không có oán hận gì. Chỉ là càng thêm cẩn thận chuẩn bị hành trang cho Lưu Đồng, lại dặn này dặn kia.

Bộ dạng này của nàng, dừng ở trong mắt Lưu Đồng, lại càng cảm thấy đau lòng áy náy.

Buổi chiều trước khi đi ngủ, động tác của Lưu Đồng có chút mạnh mẽ, làm Thường Nhuận Chi ăn chút đau khổ.

Chuyện sau đó, Lưu Đồng áy náy càng sâu.

Thường Nhuận Chi đùa hắn: "Chàng tràn đầy tinh lực như vậy, lần này xuất môn, làm sao thiếp có thể yên tâm được..."

Lúc đầu Lưu Đồng còn chưa hiểu rõ hàm nghĩa che giấu trong lời nói của Thường Nhuận Chi, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nhất thời đưa tay chọc ngứa nàng, cười nói: "Vậy nàng có muốn phóng tâm phúc ở bên người ta hay không đây, tùy thời giám sát nhất cử nhất động của ta?"

"Ai, thiếp nghĩ là có." Thường Nhuận Chi nhíu mày nói: "Nhưng mà phóng nữ đi, thiếp lo lắng; phóng nam đi, bảo không được chàng lôi kéo nhân gia đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bức bách nhân gia lên thuyền giặc của chàng thì làm sao bây giờ?"

Lưu Đồng dở khóc dở cười.

Thường Nhuận Chi vui đùa hai câu cũng không nhắc lại chuyện này, nàng ôm lấy thắt lưng cường tráng rắn chắc của Lưu Đồng, nhẹ giọng dặn hắn: "Phiên này đến Duyện Châu, cũng không thể coi như thoải mái đơn giản như lần trước Thụy vương tới đó ám tra bạo loạn. Chính chàng cũng phải cẩn thận một chút."

Lưu Đồng thuận thế hoàn trụ Thường Nhuận Chi, nghe vậy gật đầu nói: "Ta biết, nàng yên tâm."

"Không thấy chàng bình an trở về, thiếp nào có yên tâm..." Thường Nhuận Chi hơi nhăn lông mày, ôm hắn càng nhanh: "Nhớ viết thư đó nha, mỗi hai ngày một phong."

Lưu Đồng cười đáp ứng, lại nói: "Kỳ thực lần này ta đi, nhiều lắm là hơn mười ngày đã trở lại."

"Vậy là chàng không muốn viết thư?"

"Thật không có." Lưu Đồng nhẹ vỗ về phần lưng trắng nõn mịn màng của nàng, nói: "Nếu da mặt nàng đủ dày, không sợ chờ ta trở lại, trong kinh truyền khắp nói Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi như keo như sơn một khắc không chia lìa... Mỗi ngày ta sẽ viết mười phong thư gửi về nhà, ta đây cũng có thể viết."

Thường Nhuận Chi cười mắng hắn: "Mồm mép lém lỉnh hoạt..."

Còn chưa nói xong nàng đã nhanh chóng ngậm miệng lại, Lưu Đồng không chịu buông tha nàng, nhất thời ôm lấy nàng đặt dưới thân, cười tủm tỉm nói: "Còn nói ta miệng lưỡi trơn tru, nàng thả thí thử có phải hay không..."

Trời luôn muốn sáng rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai Thường Nhuận Chi chịu đựng cái đau của xương sống, thắt lưng và cả chân nữa, đứng dậy thay Lưu Đồng kiểm kê lại hành trang một lần nữa.

Diêu Hoàng hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, lại thay nàng chải tóc.

Một bên chải, một bên mỉm cười nói với Thường Nhuận Chi: "Cô nương, hôm qua Ngụy Tử đi ngủ rất trễ, hôm nay không thể thức dậy sớm. Nô tì không nhẫn tâm kêu nàng ta, lúc này thay nàng ta xin phép với cô nương."

Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi: "Ngụy Tử xảy ra chuyện gì? Thường ngày nàng ta nghỉ ngơi rất quy luật mà."

Diêu Hoàng cười cười, Thường Nhuận Chi nhìn gương mặt tươi cười thần bí của Diêu Hoàng trong gương đồng, nói: "Ngươi còn học theo Ngụy Tử, nói chuyện bí hiểm. Còn không nhanh nói?"

Diêu Hoàng cười nói: "Chuyện cụ thể làm sao, nô tì không có chính mắt nhìn thấy, cho nên không biết. Bất quá theo Ngụy Tử linh tinh lộ ra một hai câu, còn có bộ dáng hưng phấn cùng cao hứng buổi tối hôm qua của nàng ta, hơn phân nửa là nàng ta và Hoa Trạch có tiến triển."

"Hửm?" Thường Nhuận Chi cũng cười: "Nữ đại bất trung lưu, xem ra Ngụy Tử lập gia đình, sắp tới."

Diêu Hoàng cười nói: "Cũng không biết lúc nào thì Hoa Trạch đến trước mặt cô nương cầu cưới Ngụy Tử."

Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Lúc trước có nói với Ngụy Tử, nữ hài tử phải nên dè dặt một chút, làm sao đều phải chờ Hoa Trạch tự mình tới cửa cầu cưới mới tốt."

Dừng một chút, Thường Nhuận Chi nói với Diêu Hoàng: "Lúc này, toàn thân toàn tâm nàng ta đều nhào đến trên người Hoa Trạch, ngươi ở bên cạnh nàng ta cần phải nói thêm cho nàng ta một hai."

Diêu Hoàng xác nhận, nói: "Ngụy Tử vẫn có chừng mực, cô nương không cần lo lắng."

"Ừ."

Diêu Hoàng chải đầu cho Thường Nhuận Chi xong, bên kia Lưu Đồng cũng tỉnh lại.

Thường Nhuận Chi nhìn hắn rời giường mặc xiêm y, súc miệng rửa sạch mặt rồi lau khô, nói: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị rồi, trước ăn chút điếm điếm dạ dày."

Hai phu thê nói nói cười cười dùng tảo thiện, sắc trời còn âm âm.

Người của Tả Kiêu vệ sẽ trực tiếp ở ngoài cửa thành tập kết, Lưu Đồng chỉ cần trước thần khi đuổi tới nơi đó hội hợp cùng bọn họ là được.

Thường Nhuận Chi tiễn hắn ra phủ Cửu Hoàng tử.

Lúc này ngoài phủ vẫn là vạn lại câu tịch, hai ngọn đèn lồng lớn ở cửa phủ Cửu Hoàng tử chiếu sáng trưng xung quanh.

"Bảo trọng thân thể."

Thường Nhuận Chi nhón chân, sửa sang lại áo cừu mao lĩnh cho Lưu Đồng, nói: "Sớm một chút trở về."

Lưu Đồng cười cười, duỗi tay nắm lấy tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, lại thăm dò nàng sau đó hôn hôn lên trán nàng, vừa lòng cất bước lên ngựa, cười nói: "Nhuận Chi, chờ ta từ Duyện Châu trở về sẽ mang theo lễ vật tặng cho nàng. Hai phần."

Thường Nhuận Chi nở nụ cười, hướng hắn phất phất tay.

Lưu Đồng giơ roi lên, quát một tiếng "Giá", dẫn theo người cưỡi ngựa rời khỏi phủ.

Thường Nhuận Chi tiếp tục đợi đến khi không còn nghe được tiếng vó ngựa, mới quay vào phủ, trở về phòng ngủ ngủ bù.

Chỉ còn lại một mình nàng trong phủ, Thường Nhuận Chi thấy không có việc gì. Cho nên ngày hôm sau nàng và Diêu Hoàng thương lượng sẽ trở về Hầu phủ xem xem, giết thời gian.

Diêu Hoàng tự nhiên không có dị nghị.

Đưa bái thiếp về Hầu phủ, khi hạ thưởng Thường Nhuận Chi dẫn người trở về.

Tiểu Hàn thị vui sướng tới đón nàng, cười nói: "Hôm qua lão thái thái còn nhắc tới, có thời gian ngươi có thể trở về một chuyến trờ chuyện cùng lão nhân gia bà. Ngươi xem, người nhắc thật là linh nghiệm, hôm qua mới nhắc tới ngươi, hôm nay ngươi đã trở lại rồi."

Thường Nhuận Chi nắm tay tiểu Hàn thị, cười trả lời bà ta: "A Đồng lại xa nhà đi ban sai, con một mình ở phủ Hoàng tử đợi lại không người tán gẫu, nên dứt khoát trở về thăm lão thái thái và thái thái, cùng mọi người trò chuyện nói chuyện phiếm."

"Ở phủ Hoàng tử hết thảy tốt hết sao?" Tiểu Hàn thị thân thiết hỏi: "Cửu Hoàng tử đối với ngươi tốt không?"

"Đều tốt." Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói: "Trong phủ mọi chuyện hài lòng, mẫu thân yên tâm đi."

"Vậy liền tốt."

Tiểu Hàn thị cười cười, Thường Nhuận Chi hiếu kỳ nói: "Con coi mẫu thân tựa hồ phá lệ cao hứng, trong nhà có phải có việc vui hay không?"

Vừa nói, tươi cười trên mặt tiểu Hàn thị càng sáng hơn: "Liền chúc ngươi mắt sắc, vậy mà cũng bị ngươi đoán được rồi."

Tiểu Hàn thị vừa đi vừa nói: "Hôn sự của Hồng nhi và Hộc nhi đã định ra không sai biệt lắm."

"Hả? Mẫu thân cho hai vị đệ đệ nhìn trúng hai nhà kia?" Thường Nhuận Chi cười hỏi: "Có thể làm con dâu của mẫu thân, thật đúng là hảo phúc khí."

"Ngươi vui mừng nói dễ nghe dỗ ta." Tiểu Hàn thị ha ha cười: "Bất quá ta còn thích nghe ngươi nói vậy đó."

Thường Nhuận Chi che miệng cười, nói: "Mẫu thân thích nghe, con đây liền dùng sức vơ vét lời hay hò hét ngài."

"Cảm tình tốt thật." Tiểu Hàn thị nhíu mày cười cười: "Sau này ngươi nói tốt, nhưng đừng trọng hình dáng nói."