Kế Thê

Chương 157: Tâm nhãn

Editor: Bộ Yến Tử

Đứng đối diện nhau, trong lúc nhất thời hai người không biết nói gì.

Một lát sau, Lưu Đồng nhẹ nhàng lãm Thường Nhuận Chi vào trong ngực, nói: "Nếu nàng thích, sau này ta lại điêu khắc một căn nữa cho nàng."

Đáp nhẹ một câu, Thường Nhuận Chi lại im lặng.

Thường Nhuận Chi căn dặn hạ nhân bê lục thạch Lao Sơn này đến trang trí tại phòng ngủ ở chủ viện, gác qua trên bàn con gần sạp. Lại cho người cất kỹ con diều, không được để bị ẩm.

Hai phu thê chậm rì rì đi về phòng ngủ, Thường Nhuận Chi hỏi Lưu Đồng chuyện ở Duyện Châu làm thế nào.

Lưu Đồng nói: "Sự tình đều làm tốt, người cũng đều áp giải đến đại lao Hình bộ. Ngũ ca để ta viết kết quả điều trần xử sự tấu minh, kế tiếp kết án hai nhà Tề - Lỗ như thế nào, kết tội ra sao thì phải xem ý tứ của phụ hoàng. Lúc đó ta không có chuyện gì nữa."

Thường Nhuận Chi gật đầu, chần chờ một lát hỏi: "Vậy Vũ Văn gia phái người ám sát Thụy Vương có thể đền tội sao?"

Động tác trên mặt Lưu Đồng dừng một lúc.

Thường Nhuận Chi xem thật rõ ràng, truy vấn nói: "Chẳng lẽ bệ hạ không tính toán truy cứu trách nhiệm lên Vũ Văn gia? Người của bệ hạ không phải nói cho Thụy Vương biết, ám sát hắn ta là người Vũ Văn gia à?"

Lưu Đồng hít sâu một hơi, nói: "Vũ Văn gia... Nàng sau này đừng nói nữa."

Nhíu mày, Thường Nhuận Chi thấy khó hiểu.

"Vũ Văn gia cùng phụ hoàng có chút sâu xa, phụ hoàng, là không đồng ý nhìn Vũ Văn gia gặp chuyện không may." Lưu Đồng lại tiếp tục nói: "Cho nên ngay từ đầu, chuyện ngũ ca bị ám sát, không bị lộ ra. Dù sao, tử những người đó, đều là người của phụ hoàng... Việc này phụ hoàng không muốn làm phô trương, ngay từ đầu đã tính toán bảo vệ người Vũ Văn gia."

Đối với việc này, Thường Nhuận Chi cảm thấy quả thực khó có thể lý giải.

"Đây chính là chi cừu giết con đó! Có chuyện gì sâu xa lại có thể làm vệ hạ nhẫn như vậy nhỉ?"

Lưu Đồng hơi hơi thấp cáp: "Nghĩ đến, chắc là vì ngũ ca không có tổn thương gì đi."

Việc này Thường Nhuận Chi cảm thấy, nếu nàng là Thụy Vương, khẳng định đều phải khí nở nụ cười.

Bị người ta ám sát, bởi vì mình không có bị thương, hung thủ ám sát chưa toại, có thể coi như hung thủ không có trải qua chuyện ám sát này sao?

"Nếu ngay từ đầu bệ hạ đã hạ quyết tâm muốn để Vũ Văn gia được bình an, vậy vì sao còn muốn nói cho Thụy Vương biết việc này? Đó không là vẽ vời thêm chuyện sao?!" Thường Nhuận Chi thấy châm chọc, nói.

Lưu Đồng trầm mặc một lát mới trả lời: "Có thể là, mới đầu phụ hoàng cũng không biết ông ta cùng Vũ Văn gia còn có sâu xa như vậy. Cho nên sau khi biết được, mới xử lý chuyện này như vậy... Chuyện này không đề cập tới, không nói, không hỏi, tựa hồ chưa từng xảy ra."

"Chuyện lừa mình dối người." Thường Nhuận Chi mím môi, nói.

Khóe miệng Lưu Đồng giật giật, bỏ đề tài đó qua một bên: "Nhuận Chi, ta còn muốn viết điều trần tấu cho phụ hoàng vào sáng ngày mai. Nàng tới thư phòng mài mực cho ta đi."

Thường Nhuận Chi tự nhiên sẽ không cự tuyệt, thấy sắc mặt Lưu Đồng đen tối khi nhắc tới chuyện Vũ Văn gia, chỉ biết hắn đối với cách Nguyên Vũ đế xử lý chuyện Vũ Văn gia ám sát Thụy Vương cực kì bất mãn.

Đến cùng là dạng sâu xa gì, Nguyên Vũ đế lại có thể nhẫn nhịn một gia tộc ám sát Hoàng tử của mình?

Phương diện này chỉ sợ là không đơn giản...

Mặc dù Thường Nhuận Chi vắt hết óc cũng sẽ không thể nghĩ đến, thế nhưng Nguyên Vũ đế trước lúc Thái tử ra đời, lại cùng phu nhân thế gia đại tộc có một đoạn tình duyên như vậy, còn ở dân gian để lại một "Thương hải di châu".

Theo Lưu Đồng vào thư phòng, Thường Nhuận Chi im ắng ở một bên mài mực cho hắn.

Trải giấy ra, Lưu Đồng lấy sói hào chấm mực, thật lâu sau vẫn hạ bút không xong.

Thường Nhuận Chi không xác định có phải bởi vì nàng ở bên cạnh, nên Lưu Đồng không tốt viết tấu chương hay không, nên nói: "Mực mài tốt lắm, thiếp đi giá sách bên kia tìm hai quyển sách."

Gật gật đầu, Lưu Đồng như cũ cầm bút nhìn chằm chằm trang giấy trắng không có một chữ, ngẩn người.

Đến giá sách, Thường Nhuận Chi tùy ý rút hai quyển sách lật xem hai trang, lại nhìn về phía Lưu Đồng.

Hai đầu mày chau lại, hắn mân môi thành một đường thẳng, vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ sầu tư đầy bụng.

Nhìn từ cánh tay hắn đi xuống, tay phải nắm sói hào cứng ngắc, tray trái nắm lại thành quyền. Gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được.

Hắn chậm rì rì hạ bút, thật lâu sau tốc độ viết cũng cực kỳ chậm.

Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bên cửa sổ, mặt ngoài là đang đọc sách, trên thực tế chữ trên sách một chữ nàng đều không xem vào.

Trên đường, Hoa Trạch vào được một hồi nói người của phòng bếp người đến xin chỉ thị của nàng làm bữa tối, Thường Nhuận Chi liền đi ra ngoài một chuyến phân phó Diêu Hoàng đêm nay xanh xao.

Lúc nàng trở lại, Lưu Đồng như cũ chuyên chú viết tấu chương.

Vẫn chậm rì rì như cũ.

Tấu chương này, Lưu Đồng viết hơn một canh giờ.

Nhưng chờ hắn viết xong, Thường Nhuận Chi nhìn nhìn, chiếu độ dày cùng chữ viết tinh tế trên trang giấy đến tính, nàng đoán trên mặt giấy cũng có hơn một ngàn chữ.

Thời điểm viết táu chương, có thể thấy hắn có bao nhiêu cẩn thận châm chước.

Chờ nét mực khô hẳn, Lưu Đồng gấp tấu chương lại, đặt sang bên cạnh, cầm sách ngăn lại.

Thường Nhuận Chi thấy hắn hết bận, cười đi tới nói: "Viết xong rồi sao?"

Lưu Đồng gật đầu, mỉm cười với Thường Nhuận Chi: "Tay viết đều ê."

"Vậy... Thiếp xoa xoa cho chàng?"

"Ừ."

Lưu Đồng duỗi tay đến trước mặt Thường Nhuận Chi, nhìn nàng cười.

Thường Nhuận Chi tức giận nói: "Sao chàng không biết khách khí chút nào hết."

"Ta với nàng còn cần khách khí sao?" Lưu Đồng cười cười đưa tay quét mũi Thường Nhuận Chi, lại tự mình xoa xoa tay, từ sau cái bàn đi ra, hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Giờ Thân canh ba." Thường Nhuận Chi nói: "Lập tức có thể dùng bữa tối."

Lưu Đồng gật đầu, ấn thái dương nói: "Nghe nàng nói, ta thật có chút đói bụng."

Hắn nhìn về phía Thường Nhuận Chi, chờ mong hỏi: "Nàng tự mình xuống bếp sao?"

Thường Nhuận Chi chau mày: "Nếu chàng về nhà trước, nói không chừng thiếp cao hứng sẽ tự mình xuống bếp nấu cho chàng bữa tiệc đón gió tẩy trần. Chàng không thèm về nhà trước. Có ăn chàng nên vui vẻ đi."

Ý tứ trong lời nói là, chàng không về nhà còn muốn thiếp tự mình xuống bếp sao? Nghĩ hay thật.

Lưu Đồng ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ, hắn còn nói Nhuận Chi nội tâm không nhỏ, như vậy xem ra, nữ nhân tức giận, thật đúng không dễ dỗ. Rõ ràng đã thấy dỗ người tốt lắm, nói không chừng thời điểm gì đó lại lôi chuyện cũ ra, này nội tâm nhưng là không lớn...

Lưu Đồng mặt dày cười cười, mặt dày mày dạn tiến đến bên người Thường Nhuận Chi, nói: "Thành, chờ lúc nàng cao hứng, hôn lại tự xuống bếp. Ta liền thích ăn cá nàng làm, ngon trơn mềm, so với đồ ăn mà ngự trù làm ngon hơn nhiều."

"Ai hiếm lạ làm cá cho chàng ăn chứ." Ngoài miệng Thường Nhuận Chi nói hắn vuốt mông ngựa, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng không ngừng.

Lúc muốn dùng bữa tối, nàng vẫn mềm lòng, nói đi phòng bếp nói xem xem, kết quả tự mình làm một nồi canh cá cho Lưu Đồng.

Thời điểm dùng bữa, Lưu Đồng ăn món canh cá do tự tay Thường Nhuận Chi nấu.

Hắn thấy ấm áp trong lòng.

Mặc dù nàng nói không chừng còn giận hắn, nhưng đến cùng vẫn là đau hắn. Hắn nói muốn ăn cá nàng làm, nàng liền làm.

Trước không thành thân, sẽ có người nhân nhượng hắn như vậy sao?

Mặc dù là ngũ ca, cũng sẽ không thể để ý việc nhỏ vụn vặt này.

Suy nhĩ tới lời Thường Nhuận Chi nói, sau khi hắn trở về lại không có về nhà trước.

Nhà...

Hắn đã có một mái nhà riêng.

Mũi Lưu Đồng lên men, hóa vui sướng thành tham ăn, buổi tối ăn hết ba chén cơm lớn.

Ngày mai vào triều, còn có một hồi trận muốn đánh a!