Kế Thê

Chương 312: Song nghĩa*

(Song nghĩa: ở đây là chỉ tình cảm huynh đệ và tình cảm phu thê.)

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Lúc tỉnh lại, trăng đã lên cao.

Thu Lâm vẫn giữ ở bên cạnh, nhận thấy nàng có động tĩnh, vội đi lại xem.

Thấy Thường Nhuận Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, Thu Lâm kích động nói: "Quận Vương phi, ngài đã tỉnh!"

Thường Nhuận Chi chậm rì rì chống đỡ giường, Thu Lâm vội chỉ huy tiểu nha hoàn đỡ nàng dậy.

"Ta xảy ra chuyện gì..." Thường Nhuận Chi dựa lưng vào gối đầu, ấn trán hỏi.

"Ngài té xỉu, dọa chúng nô tì một cú sốc." Thu Lâm nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng hỏi: "Ngài đói sao? Nô tì cho người bưng chén cháo đến, để ngài lót dạ?"

Thường Nhuận Chi thấy đầu có chút cháng váng như cũ, ngược lại cũng cảm thấy hơi đói, vuốt cằm nói: "Bưng tới đi."

Tiểu nha hoàn vội đi thông báo phòng bếp, Thu Lâm bưng một chung trà ấm cho Thường Nhuận Chi, hầu hạ nàng súc miệng.

Thường Nhuận Chi nhìn sắc trời, hỏi: "Canh giờ nào rồi?"

"Giờ hợi rồi ạ." Thu Lâm nhẹ giọng trả lời.

"Quận vương đâu?"

"Lúc nãy Quận vương luôn ở bên cạnh ngài, còn có hai vị tiểu công tử. Lúc này đã trễ, Quận vương không thể để hai tiểu công tử ở chỗ này thức đêm canh chừng, liền tự mình đưa hai tiểu công tử trở về." Thu Lâm cười nói: "Nếu như hai tiểu công tử không quấn quít lấy Quận vương, Quận vương lập tức đã trở lại."

Nghĩ đến tính tình của Lăng Nhi, Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Một lát sau, phòng bếp bưng cháo đến, còn có mấy đĩa món ăn phụ ngon miệng.

Thu Lâm đỡ Thường Nhuận Chi ngồi xuống bên cạnh bàn, Thường Nhuận Chi đang muốn ăn, thì nghe thấy động tĩnh ở cửa.

Ngẩng đầu nhìn, thì nhìn thấy Lưu Đồng.

"Tỉnh?" Lưu Đồng đi tới, nhìn sắc mặt Thường Nhuận Chi, thở ra: "Khí sắc đã tốt lên, chỉ là mặt hơi trắng."

"Thiếp không sao." Thường Nhuận Chi thẹn thùng, hỏi Lưu Đồng: "Bây giờ đã rất trễ, chàng có đói bụng không? Ngồi xuống cùng ăn đi?"

Lưu Đồng cũng không khách khí, ngồi kề bên Thường Nhuận Chi. Thu Lâm vội để người thêm bát đũa, thức thời dẫn người thối lui đến một bên.

Thường Nhuận Chi thư thư phục phục ăn bữa cơm, điền no bụng, ngẩng đầu lên, thấy Lưu Đồng nghiêng thân, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo chút ý cười.

"Xảy ra chuyện gì?" Thường Nhuận Chi cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, không cảm thấy có cái gì không ổn.

Lưu Đồng lắc đầu, đưa tay vuốt ve sau đầu nàng, nói: "Nhuận Chi, nàng có thai."

"Hửm."

Thường Nhuận Chi gật gật đầu, ngạc nhiên mở to mắt: "Có thai?"

"Đúng vậy." Lưu Đồng bất đắc dĩ nói: "Có lẽ hoài thai trước khi ta đi núi Tần Thiên, đều đã ba tháng, nàng không phát hiện thân thể mình có biến hóa gì à?"

Thường Nhuận Chi hơi hơi đỏ mặt, nói: "Gần đây có chút vội..."

Từ lúc từ trong ngõ hẻm Trung Quan đi ra, Thường Nhuận Chi không có một ngày nhàn rỗi, đầu tiên là vội vàng thu thập chuyện sửa sang lại phủ Cửu hoàng tử, vội vã xã giao, chờ Lưu Đồng từ núi Tần Thiên trở về, nàng một bên chú ý tới chuyện bố trí phủ mới, một bên lại lo lắng chuyện Lưu Đồng tra án, thật sự là không có phân ra tâm tư đến lưu ý biến hóa thân thể chính mình.

Không nghĩ tới...

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cúi đầu ôn nhu cười cười, hỏi Lưu Đồng: "Đại phu nói sao?"

"Ta đi Thái y viện mời Thái y, nói là gần đây nàng ưu tư nặng, tâm tình không thoải mái, bỗng nhiên té xỉu là vì tâm thần đột ngột lơi lỏng." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Thái y căn dặn nàng không nên suy tư nhiều, thời gian kế tiếp, nàng nên hảo hảo tĩnh dưỡng."

Thường Nhuận Chi gật đầu, lại hỏi: "Thai nhi thế nào?"

"Mạch tượng có chút yếu." Lưu Đồng nói là nói như thế, nhưng trên mặt lại rất thoải mái: "Cho nên nàng phải cố gắng dưỡng thai, dưỡng hài tử của chúng ta thật mạnh khỏe."

Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy thân thể chính mình dễ dàng cảm thấy mỏi mệt, gật đầu, nói: "Thiếp đã biết, cũng may gần đây không có chuyện gì vội, vừa vặn có thể đóng cửa từ chối tiếp khách."

Thường Nhuận Chi cười cười, nói tiếp: "Đúng rồi, tiến độ công trình phủ mới cũng không tệ, đánh giá nhiều nhất còn một tháng, có thể qua đó ở. Chúng ta có thể coi là cái ngày tốt giờ lành chuyển nhà?"

Lưu Đồng suy nghĩ một lát, nói: "Nàng hiện tại đang có thai, mệt nhọc không tốt, tạm thời không chuyển, chờ hài tử sinh ra lại nói."

Thường Nhuận Chi cảm thấy không có gì, cười nói: "Vậy đi, dù sao chúng ta ở chỗ này, cũng không thấy chật hẹp. Đến phủ đệ mới, phỏng chừng nơi ở quá lớn, có thể thiếp chưa quen được."

Lưu Đồng cười nói: "Sau này chậm rãi sẽ quen."

Phu thê nói vài lời, Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút mệt mỏi, Lưu Đồng nói nàng lúc trước mất ngủ, hiện tại thích ngủ vừa vặn có thể bổ sung thời gian mất ngủ trước đây, không chờ Thường Nhuận Chi lên tiếng, tự mình ôm ngang nàng lên, vững vàng đặt lên giường.

Chờ Thường Nhuận Chi ngủ say, Lưu Đồng mới ra khỏi phòng.

Thu Lâm chào đón nói: "Vương gia..."

"Dặn dò người hầu, nên cười nhiều, chờ thai của Vương phi ổn định, bổn vương có thưởng."

Thu Lâm vuốt cằm, nghe vậy trên mặt lại không có bao nhiêu cao hứng, chần chờ hỏi: "Vương gia, Vương phi trước nay trí tuệ, nếu như nàng nhìn ra chút gì, ảnh hưởng nỗi lòng thì phải làm sao đây..."

"Cái thai này của Vương phi bất ổn, cố gắng không bảo đảm chuyện, trừ bổn vương cùng Thái y hỏi chẩn, cũng chỉ có ngươi cùng hai tiểu nha hoàn bên người Vương phi biết, nếu như ngươi quản không xong miệng hai tiểu nha hoàn đó, cần ngươi để làm gì?"

Lưu Đồng sắc bén nhìn chằm chằm nàng ta: "Trong khoảng thời gian này Vương phi dưỡng thai cần tâm tình hoà thuận, tự nhiên mọi sự phải như ý hoà thuận, ngươi là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh nàng, bình thường lúc chăm sóc Vương phi, nên ăn nói làm sao, tự mình suy nghĩ."

Trong lúc nhất thời Thu Lâm câm như hến, chỉ có thể cúi đầu kiên trì xác nhận.

Sắc trời đã tối muộn, sau khi Lưu Đồng gọi người chuẩn bị nước rửa mặt, mới dè dặt cẩn trọng nằm ở bên người Thường Nhuận Chi, nghiêng người nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.

Sau một tháng tra án, hắn đã bỏ qua biết bao nhiêu cảm thụ của thê tử. Không khỏi khiến nàng càng thêm lo lắng, hết thảy sự tình có liên quan tới tình tiết vụ án, hắn đều nói năng thận trọng với thê tử.

Hắn vốn tưởng rằng đó là hảo ý, lại không nghĩ rằng hành động của hắn, càng làm cho thê tử lo lắng.

Lưu Đồng yên lặng thở dài ở trong lòng.

Sau này hắn còn phải phá án, tra án lần sau có phải hiểm yếu hơn lần này hay không, hắn cũng không biết. Chẳng lẽ sau này, hắn cũng chỉ có thể để nàng lúc nào cũng khắc khắc lo lắng cho hắn sao?

Tuy Thái y nói, nỗi lòng Nhuận Chi biến hóa nhiều là vì nàng mang thai, nếu không phải quá mức lo lắng, nếu không phải bởi vì lần ám sát đó... Nhuận Chi luôn luôn kiên cường, chỉ sợ cũng sẽ không lo lắng đến như vậy?

Trách không được đọc thánh hiền chi thư, thường thường sẽ có việc không thể lưỡng toàn. Không nghĩ tới bây giờ lại bị hắn gặp được.

Hắn phải giúp Ngũ ca, sẽ làm một ít chuyện nguy hiểm, tất nhiên lại khiến Nhuận Chi lo lắng.

Còn nếu như hắn không muốn Nhuận Chi lo lắng, vậy thì không thể để chính mình lâm vào tình trạng nguy hiểm. Hắn chỉ có thể làm tiêu dao vương.

Có lẽ trước giang sơn, sau khi càn khôn củng cố, hắn có thể làm vương như vậy. Nhưng hiện tại, Ngũ ca không cần thiết làm tiêu dao vương.

Hắn coi trọng tình nghĩa huynh đệ, đồng thời cũng yêu thương thê tử.

Song nghĩa, thực khó lưỡng toàn.