Kế Thê

Chương 338: Đánh nhau

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Lưu Đồng trước nay là phái hành động, đã nói phải giúp Tiêu gia, tự nhiên sẽ không kéo dài tới lúc tình thế càng thêm phức tạp.

Vào đêm, hắn phái người đi suốt đêm đưa Vương Bảo Cầm cùng huynh muội Tiêu gia ra khỏi thành.

Dạo gần đây, Sầm vương bị Sầm Vương phi nhìn chằm chằm, hai ngày không có đi tìm Tiêu Đường nói chuyện, hắn ta chờ thật vất vả sau đó đi đến Tiêu gia, lại phát hiện Tiêu gia đã người đi nhà trống.

Khi Sầm Vương phi biết được tin tức nhanh chóng đuổi theo, chống nạnh cười to: "Ngươi xem người ta là tròng mắt, nhưng người ta lại không nhìn ngươi!"

Sầm vương cực kỳ tức giận, lúc này tự mình đi hỏi láng giềng xung quanh nơi Tiêu gia ở một lần.

Nơi Tiêu gia ở, ngay tại trong ngõ phía sau cửa hàng Vương Bảo Cầm quản lý. Bởi vì lúc trước Vương Bảo Cầm lo lắng dung mạo huynh muội Tiêu thị xuất sắc, sợ lọt vào quấy rầy của đám lưu manh, cho nên rất ít la cà cùng hàng xóm xung quanh.

Tuy rằng sau đó láng giềng biết nhà bọn họ có chút quan hệ cùng hoàng thân quốc thích, muốn đến tạo dựng giao tình, nhưng đều bị Vương Bảo Cầm đuổi trở về.

Bây giờ Sầm vương đích thân tới cửa hỏi người, láng giềng tự nhiên trả lời không biết.

Câu nói được nói nhiều nhất chính là: "Nhà ta xưa nay không có lui tới cùng nhà bọn họ, vị quý gia này, không bằng đến nhà bên cạnh hỏi đi."

Nhà bên cũng nói như vậy.

Hỏi hết trong ngõ, mới có một láng giềng nơm nớp lo sợ nói: "Bọn họ trên cơ bản không lui tới cùng chúng ta... Quý gia muốn hỏi, chi bằng đi hỏi vị phu nhân chủ nhà của bọn họ đi, nghe nói vị phu nhân kia là chưởng quầy cửa hàng, chắc là cửa hàng đông gia biết hành tung của bọn họ đấy."

Sầm vương nhất thời sốt ruột, cho nên rối rắm, nghe người ta nói thế, nháy mắt sáng tỏ, lúc này dẫn người đến cửa hàng đằng trước.

Lưu Đồng đã giúp người trốn, tự nhiên phải giúp người giúp đến cùng. Gian cửa hàng này của Thường Nhuận Chi, đã nhanh chóng điều người đến.

Sầm vương nổi trận lôi đình hỏi chưởng quầy trước đi đâu, chưởng quầy mới cười tất cung tất kính nói: "Hồi gia, chưởng quầy trước của chúng ta nói muốn dẫn hai đứa cháu về quê tế tổ, đã đi hai ngày trước."

Sầm vương cảm thấy khẽ buông lỏng, lại hỏi: "Quê của họ ở đâu?"

"Này..." Chưởng quầy mới dừng một chút: "Đây không phải gia đang làm khó thiếp thân sao? Thiếp thân chỉ là chưởng quầy mới tới, không quen thân chưởng quầy trước. Nhưng có thể hỏi khỏa kế trước kia ở đây."

Sầm vương lập tức để chưởng quầy đi gọi khỏa kế tới.

Đám khỏa kế hai mặt nhìn nhau, một người cơ trí tiến lên nói: "Hồi gia, Vương chưởng quầy rất ít nhắc tới chuyện cố hương."

Sầm Vương phi liên tục đi theo Sầm vương, lúc trước không có lên tiếng, lúc này nghe vậy cả cười: "A, ngay cả nhà người ta ở đâu, cũng không có biện pháp biết?"

Vương Bảo Cầm và Tiêu Ngọc Trạch vốn là đồng hương, nhưng sau đó Tiêu Ngọc Trạch chết, lúc Sầm Vương phi hại hắn, đã làm hỏng sổ đăng ký của hắn. Mặc dù có thể thông qua Vương Bảo Cầm, biết được địa điểm cố hương Tiêu Ngọc Trạch, đó cũng không phải dễ tìm.

Cái gọi là đồng hương, ở chung một châu thậm chí một huyện cũng có thể nói là đồng hương.

Muốn tra xét tiếp, nào có dễ dàng?

Sầm vương xoay người, nhìn chằm chằm Sầm Vương phi giống như nhìn cừu nhân giết cha: "Đều tại tiện nhân ngươi."

"Ta là tiện nhân, ngài không tiện sao? Rõ ràng là người ta trốn tránh ngài, ngài còn hết sức gấp gáp, đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta."

Sầm vương nâng tay muốn động thủ cùng nàng ta, Sầm Vương phi cũng vươn tay đặt lên lưng, chỉ cần Sầm vương dám đánh nàng ta, nàng ta sẽ rút roi đánh hắn ở trên đường cái.

Dù sao mặt mũi đã mất hết, mất mặt thêm chút nữa cũng không sao!

Chưởng quầy mới chỉ biết thầm kêu khổ đối với đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng, giương cung bạc kiếm này, ở một bên nói: "Hai vị quý nhân, tiểu điếm buôn bán nhỏ, không thể ép buộc kinh sợ... Hai vị quý nhân đáng thương cho thiếp thân, đông gia phải biết rằng thiếp thân vừa tiếp nhận cửa hàng liền xảy ra chuyện, thiếp thân sẽ xấu mặt..."

Sầm Vương phi hừ lạnh: "Sợ bổn Vương phi không trả nổi chút bạc bồi thường cho ngươi sao? Hào cái gì!"

Trước mắt Sầm vương lại sáng ngời: "Đúng, đúng, đây là cửa hàng của Vinh Quận Vương phi?"

Chưởng quầy gật đầu, Sầm vương nổi điên đi tới phủ Vinh Quận vương.

Sầm Vương phi đi vài bước đến trước mặt hắn ngăn cản, mặt âm trầm nói: "Làm sao, ngươi muốn đi phủ Vinh Quận vương tìm đệ đệ đệ muội ngươi?"

"Tránh ra!"

Sầm vương lười nói cùng nàng ta, hiện tại chuyện hắn ta sốt ruột nhất, là biết được nơi Tiêu Đường sẽ tới.

Sầm Vương phi ôm cánh tay cười lạnh: "Ta không nhường, ngươi làm khó dễ được ta?"

Sầm vương nóng lòng như lửa đốt, lúc này cũng bất chấp, giương tay đánh tới Sầm Vương phi.

Đối với đôi phu thê tôn quý lại trình diễn vai võ phụ trên đường cái, chưởng quầy, khỏa kế ở các thương phô chung quanh đều bước ra cửa làm quần chúng.

Phu thê Sầm vương bất chấp sau này Ngự sử sẽ công kích bọn họ ra sao, cãi nhau, đánh nhau đã trở thành chuyện rất đỗi bình thường với họ.

Sầm vương lại lần nữa bị Sầm Vương phi đánh mặt mũi bầm dập, Sầm Vương phi cũng không gặp may, phần eo bị Sầm vương giấu mấy đá, đi lại không được lưu loát.

Nhưng hành động này của Sầm Vương phi, lại làm cho thời gian huynh muội Tiêu gia thoát đi, tăng thêm một ngày.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Sầm vương đứng trước cửa phủ Vinh Quận vương.

Lưu Đồng còn chưa đi Hình bộ điểm danh, biết Sầm vương đến, cũng không ngăn cản, cho người mời hắn ta vào.

Thường Nhuận Chi hỏi đến, biết Sầm Vương phi không có đi theo, cũng không kiên nhẫn đi gặp kẻ điên Sầm vương.

Nàng dặn Lưu Đồng: "Tư duy ý tưởng của hắn ta, chúng ta theo không kịp đâu. Chàng đừng bị hắn ta bám lấy, nhanh chóng đuổi hắn ta đi cho xong việc."

Lưu Đồng cười cười, nói: "Yên tâm đi."

Tiếng thông báo vừa dứt, Sầm vương uy vũ sinh phong sải bước tới cửa, không đợi Lưu Đồng vấn an mình đã hỏi ngay: "Cửu đệ, Cửu đệ muội có ở nhà không? Ta có chuyện muốn hỏi nàng."

Lưu Đồng từ từ uống trà: "Lục ca có chuyện cứ hỏi ta."

Sầm Vương phiền chán nói: "Có thể nói với ngươi cái gì, ta ——"

Giọng nói nhất thời dừng lại, Sầm vương cẩn thận nhìn Lưu Đồng, bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ... Ta đã biết, chuyện này ngươi cũng biết đúng không? Là ngươi giúp huynh muội Tiêu gia chạy đúng không?"

Lưu Đồng không phủ nhận, gật đầu nói: "Lục ca ngồi đi."

"Ngồi cái rắm!"

Sầm vương nổi trận lôi đình, bước vài bước nắm chặt vạt áo của Lưu Đồng, mắng: "Ta thật vất vả chu toàn cùng bát phụ kia, ngươi lại la ó, ở sau lưng đâm ta, xem ta bị chê cười, phải không?!"

"Lục ca bớt giận, nghe đệ nói đã."

Lưu Đồng nắm giữ cổ tay Sầm vương, không chút hoang mang nói: "Lục ca ngồi xuống trước đi, huynh như vậy, huynh đệ chúng ta cũng không tốt nói chuyện, không phải sao?"

Sầm vương căm giận thả tay: "Ta muốn nhìn thử, ngươi có thể lẻo mép tới đâu."

Lưu Đồng mỉm cười, ý bảo người hầu dâng trà, nói: "Tâm tư của Lục ca với Tiêu Đường, không phải đệ không biết. Nhưng mà Lục ca cũng phải nghĩ lại xem. Người ta có đồng ý không? Còn nữa, Tiêu gia bọn họ, chỉ còn lại một mình Tiêu Đường có thể nối dõi tông đường, nếu như Lục ca muốn thu hắn, không phải sau này nhà bọn họ bị cắt mất hương hỏa à?"

Lưu Đồng thanh thản gẩy nắp ly trà: "Tiêu Đường còn muốn chạy, cứ cho hắn đi, qua vài năm, hắn cưới vợ sinh con, có cái để giao đãi với liệt tổ liệt tông, Lục ca lại xuất hiện, không phải chuyện đã thuận lý thành chương sao? Đến lúc đó, nếu hắn biết mấy năm nay Lục ca liên tục không buông tha tìm hắn, phỏng chừng hắn còn cảm động rơi nước mắt, cam tâm tình nguyện theo Lục ca. Lục ca, huynh nói đúng không?"

Sầm vương vuốt cằm, hiển nhiên đã động tâm với lí do thoái thác của Lưu Đồng.