Kế Thê

Chương 348: Hôn phối

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn  

___________

Ngự sử dâng tấu, trở thành mồi lửa Thái Xương đế tác động đến kế hoạch im lặng không quấy rầy của các quý tộc.

Đầu tiên, Thái Xương đế chọn ra mấy chục thiếu nữ trong đợt lạc tuyển cuối cùng, để lại trong cung một nửa, cho làm nữ quan, trợ giúp Hoàng Hậu xử lý công vụ.

Thừa lại một nửa, hắn ta có lòng muốn làm bà mối, nghe nói công tử nhà ai vừa độ tuổi chưa hôn phối, thì tìm người nhà người đó đến hỏi, sau đó sảng khoái tứ hôn.

Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Đế, là một việc cực kỳ vinh quang, không thể từ chối.

Hai nhà vốn là giao hảo, vì hôn sự này cũng trở nên vô phương. Nhưng cũng có việc hai nhà không giao hảo thậm chí là có chút thù hận, thánh chỉ tứ hôn này, khiến bọn họ khổ không nói nổi.

Chỉ là có lẽ Thái Xương đế làm mối đến mức nghiện, lục tục hứa gả tất cả nhóm quý nữ lạc tuyển ra ngoài.

Còn những người được tuyển từ dân gia, hắn ta cũng coi như quý nữ, hứa gả cho danh môn vọng tộc làm thê.

Cưới nữ tử quý tộc coi như dễ nói, dù gì cũng môn đăng hộ đối.

Nhưng còn cưới nữ tử dân gian, đúng là ác mộng.

Cũng có một lão thần được Hoàng Đế tứ hôn, gả nữ nhi nông gia cho nhi tử nhà mình, ông ta khổ sở vào cung cầu xin, thỉnh cầu Thái Xương đế thu hồi thánh chỉ.

Đúng lúc nữ nhi nhà ông ta cũng vào chung tuyển, Thái Xương đế gả nữ nhi của ông ta cho con của một vị đồng liêu có chút hiềm khích với ông ta, lại để con ông ta cưới nữ tử dân gian, thật sự là không đúng mà.

Thái Xương đế cực kỳ thoải mái, cười hỏi: "Ngươi không vừa lòng cô nương kia sao?"

Lão thần lau lệ nói: "Bệ hạ, khuyển tử đã có người trong lòng, việc này..."

"Ồ?" Thái Xương đế cười nhạt, nói: "Trẫm tứ hôn, hắn không vừa lòng, định kết hôn với người trong lòng sao?"

"Lão thần hổ thẹn, khuyển tử thật sự không muốn... Chỉ là lão thần không thể lay chuyển được hắn."

Thái Xương đế lại nói: "Vậy xem ra ái khanh có chút không đủ tư cách làm người đứng đầu gia đình rồi. Ngay cả nhi tử của mình cũng không quản được, trị nhà không vẹn toàn, nói gì đến giúp trẫm trị quốc trị thiên hạ?"

Lúc này Thái Xương đế hạ lệnh cho trung thư viết bản thảo miễn chức quan, gỡ bỏ mũ quan, cởi quan phục của ông ta.

Đầu óc lão thần trở nên lơ mơ, ra đến cửa cung vẫn chưa tỉnh lại.

Đần độn trở lại phủ, Thiên Sứ trong cung đến thu hồi thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Đế, đảm bảo sẽ hứa gả vị cô nương kia cho một người tốt khác.

Thiên Sứ cười như không cười nói: "Lão đại đúng là hồ đồ, Hoàng Thượng tứ hôn, sao lại muốn thể diện làm gì, ông từ chối trước mặt Hoàng Thượng, là muốn Hoàng Thượng khó xử sao? Còn dám nói lệnh công tử đã có người trong lòng, lúc trước khi Hoàng Thượng hỏi lão đại nhân việc hôn nhân của con trẻ trong nhà, ngoài miệng ông nói còn chưa có, bây giờ lại từ chối, Hoàng Thượng cũng biết là vì ông ghét bỏ xuất thân vị cô nưa kia đúng không? Lão đại à, người tuyển tú nữ, cuối cùng tuyển ra một trăm người, đều là nhân tài tìm trăm dặm mới tìm được một, nếu như nói là đại bất kính, vậy chính là cung nhân vào cửa một cước đã có thể hầu hạ Hoàng Thượng. Người như vậy, ông lại ghét bỏ, chậc chậc."

Thiên Sứ để lại một câu như thế, thu hồi thánh chỉ tứ hôn liền rời đi, chỉ còn mình lão thần nước mắt giàn giụa, biết vậy chẳng làm.

Đảo mắt, Thái Xương đế lại hứa gả vị cô nương bị ghét bỏ đó cho người khác, người này lại làm cho người ta phải hoảng sợ.

Người này không ai khác, chính là trưởng tử của Thái Xương đế, Lưu Cảnh Thiên.

Đối với mọi người mà nói, đây là đòn đánh cảnh cáo trực tiếp vào mặt cực kỳ đau đớn.

Chờ sau khi tất cả cô nương lạc tuyển đềy được tứ hôn, cuối cùng trong cung cũng trở nên thanh tĩnh.

Thái Xương đế vừa tứ hôn cho nhi từ mình hôm trước, hôm sau lại có Ngự sử dâng tấu nói Thái Xương đế chỉ hôn lung tung, hành động này vô cùng hoang đường.

Vào ngày đại hướng, Thái Xương đế cười lạnh lấy tấu chương này ra, nói: "Tuyển tú, vốn là tuyển nữ tử ưu tú làm bạn vua, nữ tử có thể đi đến giai đoạn chung tuyển, trong thiên hạ, nhất định không thua kém kẻ nào. Không phải các ngươi liên tục ầm ĩ muốn trẫm tuyển tú sao, tại sao các ngươi lại không vừa lòng? Người trẫm chọn, vậy mà các người còn dám ghét bỏ? Các nữ tử này đều có tư cách ở bên cạnh quân vương, sao đến phiên làm con dâu nhà các ngươi lại không đủ tư cách? Trừ khi, trong lòng các ngươi đều biết đây đều là dưa vẹo táo nứt, các ngươi không muốn nên ném sang cho trẫm, có phải thế không?"

"Thần không dám..." Chúng thần vội vã quỳ xuống đất, trong lòng run như cầy sấy.

Vị Hoàng Đế này, đúng là không dễ qua mặt...

"Ngược lại cũng phải." Thái Xương đế chuyển giọng, nói tiếp: "Trẫm đã xem qua danh sách chung tuyển, trong một trăm người đầu, đã có bảy mươi ba người xuất thân từ quý tộc, mười lăm người đến từ thương hộ, chỉ có mười hai người thật sự có xuất thân dân gian. Nếu như nói đây là lần truyển tú công bằng công chính, trẫm không thấy được điều đó. Các ngươi chỉ để ý chuyện qua mặt trẫm, lại không muốn trẫm qua mặt các ngươi? Trẫm đã hạ thánh chỉ tứ hôn, xuất thân quý tộc đều có người nhà mẹ đẻ các ngươi làm chỗ dựa, nhưng nữ tử thương hộ và dân gian, một người không địa vị, một người không quyền thế tiền tài, bước vào cánh cửa mà các ngươi gọi là quý tộc, khó tránh khỏi sẽ bị ức hiếp, bà mối như trẫm đương nhiên không có khả năng ngồi yên không để ý."

Thái Xương đế hừ lạnh: "Hôm nay trẫm chỉ nói tới đó, phàm là người có cử chỉ sủng thiếp diệt thê, người đó, người nhà gia tộc đó sẽ cút khỏi triều đình cho trẫm. Nếu muốn nhập sĩ, thành thành thật thật thông qua khoa cử, trẫm lại lo lắng cũng không muộn. À đúng rồi, cũng đừng nghĩ đến ý nghĩ muốn bí mật động chân động tay. Có thể vào chung tuyển, nói rõ thân thể rất khỏe mạnh. Nếu như khi gả cho người ta, bỗng nhiên chết vì bệnh... Hình bộ cũng không phải chỉ biết ngồi chơi đâu. Nghe rõ chưa?"

"Thần, hiểu rõ..."

Cho dù không quá bằng lòng, nhưng các đại thần đều bị thái độ cương quyết này của Thái Xương đế làm cho phát hoảng.

Ngay sau đó, Thái Xương đế bắt đầu ban thưởng hôn lễ cho trưởng tử của mình.

Về phần khi lão thần tứ phẩm bị bãi miễn chức quan nghe tin, nữ tử dân gian nhà mình ghét bỏ, bay lên đầu cành làm hoàng trưởng tử phi, lúc này bệnh không dậy nổi, suýt chút nữa trúng gió, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Việc này vẫn còn chưa xong.

Thái Xương đế tiếp tục kéo Ngự sử đã buộc tội Hoàng hậu không hiền ghen tị ra, hỏi ông ta ngay tại buổi chầu, tại sao lại nói lời ấy?

Ngự sử đã bị hành động sau cuộc tuyển tú của Thái Xương đế làm cho hoảng sợ, run rẩy nói: "Bệ hạ, phẩm cấp trong hậu cung của bệ hạ chỉ có Hoàng hậu, tứ phi, cửu tần... Số lượng phi tần quá ít, không hợp... không hợp tổ chế..."

"Ồ, cho nên ý của ngươi là, trẫm nên học theo câu ‘đủ cả thê thiếp, nữ nhân song toàn giang sơn có người kế hậu vị’, nhưng mặc kệ trẫm có đồng ý hay không, vẫn muốn tuyển phi?"

"Phải, phải..."

"Xem ra Ngự sử rất hưởng thụ việc trái ôm phải ấp này nhỉ, nếu không tại sao trẫm có bao nhiêu nữ nhân, ngươi đều tích cực như vậy? Nếu như thật sự trẫm muốn có hậu cung ba ngàn giai lệ, e là nam nhân trong thiên hạ đều ghen tị với trẫm mất thôi? Chẳng trách ai cũng muốn làm Hoàng Đế, phải không?"

"Xin bệ hạ hãy nói năng cẩn thận!"

"Lời trẫm nói là thật, nhìn các ngươi bị dọa như vậy đi." Thái Xương đế cười cợt, lạnh lùng nói: "Trẫm có hậu hiền, dưỡng dục Hoàng Tử trưởng thành, không lo giang sơn không có người kế vị. Nhưng mà có vẻ như ngươi lại muốn luận giang sơn, nghị luận mọi việc trong hậu cung của trẫm, lại không phải muốn mưu đồ, nhận chức làm tròn trách nhiệm, trẫm không để ý, ngươi cứ chờ, vị trí của ngươi thay người làm."

"Thần... Tuân chỉ!"

Lưu Đồng cung thắt lưng, mỉm cười.

Đã trôi qua màn tuyển tú, các quý tộc bị đánh trở tay không kịp, nhao nhao kiêng kị Hoàng Thượng.

Quan chức ở lục bộ đều đã được điều chỉnh, những người có năng lực không có quyền thế bị loại bỏ cũng đã xem xét lại xong.

Kế tiếp, đến lúc cho những người này xuất trướng rồi.