Kẻ Thứ Ba

Chương 12

Màn hình chuyển ra xa, bên cậu ấy hôm nay bỗng xuất hiện… chiếc áo khoác màu xám giống áo của cậu.

… ý gì đây?

Tớ nổi da gà, màn hình bên cậu ấy đã chuyển sang bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nhưng tớ không thể vứt hình ảnh áo khoác xám bên cậu ấy ra khỏi đầu tớ được.

– Thanh Thanh thấy không? – Cậu ấy hỏi.

Miệng tớ cứng đờ, khó nhọc phát ra một tiếng:

– … thấy.

– Thấy thật hem? Đừng hòng lừa tớ?

Từ “lừa” này thức tỉnh tớ…

Cậu ấy đang đề cập đến…

Tớ thẫn thờ nhìn màn hình, miễn cưỡng nhìn bầu trời bên cậu ấy, gượng gạp cất lời:

– Thế thì… cũng không thấy lắm…

Cậu ấy thất vọng, “a” một tiếng.

– Tiếc quá, lần sau tớ chụp cho cậu xem nhé Thanh Thanh. Mấy ngày nay trời bên tớ đẹp lắm, hôm trước nhiều sao vô cùng, thật muốn rủ cậu xem chung mà gọi video thế này cậu lại không thấy.

– Mong sớm nhìn thấy quá. – Tớ khẽ hoảng.

Cậu ấy dừng một chút, rồi chuyển màn hình về phía cậu ấy, tớ liếc thấy áo khoác xám rồi lại dời tầm nhìn của mình qua chỗ khác.

Cậu ấy hỏi nhẹ:

– Sao Thanh Thanh lại ấp úng thế kia?

Tớ hoảng thêm, cái cảm giác chột dạ và phản bội bạn thân bao lấy tâm trạng tớ, như muốn trào hết ra.

Cậu ấy phát hiện được gì rồi ư?

Tớ bấu chặt tay áo của mình, cố ngẩng đầu nhìn vào điện thoại, đối diện với cậu ấy… Cậu ấy đang nhìn tớ, im lặng nhìn tớ, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tựa như, đang quan sát tớ.

Tớ hít thật sâu, tỏ vẻ bình tĩnh.

– Có à? Tớ chỉ… – tớ nghĩ một hồi rồi đánh trống lảng – Mai cậu không có tiết à?

Cậu ấy vẫn nhìn tớ, tớ day dứt vì sợ cậu ấy nhận ra hết thảy thì cậu ấy đáp:

– Ừ, mai không có tiết.

Tớ “ừa” một tiếng, xong ngập ngừng hỏi:

– Kỳ nghỉ năm nay… cậu có về nước không?

Cậu ấy khẽ thở dài.

– Tớ định về á Thanh Thanh. Nhưng mà người nhà tớ tìm việc bên đây cho tớ luôn rồi, mấy kỳ nghỉ hè, nghỉ đông sau này… Chắc tốt nghiệp xong thì tớ về á.

Nghe thế, tớ ngây người, nhất thời không biết mình vừa thả lỏng hay thất vọng nữa.

Kế đó, cậu ấy lại kể về mấy mẩu chuyện đời thường bên cậu ấy. Lúc thấy chiếc áo khoác xám, tớ định hỏi chuyện cậu ấy với cậu. Tuy hôm qua là sinh nhật cậu, thế mà dường như cậu ấy cắt đứt liên lạc với cậu luôn, cả cuộc trò chuyện hôm nay còn chưa nhắc đến tên cậu nữa.

Tớ vẫn thấy bất an như cũ. Dường như cậu ấy nhìn thấy tớ, mỉm cười:

– Tớ ngủ nhé Thanh Thanh. Chúc cậu ngủ ngon.

– Tiểu Phi ngủ ngon.

Sau khi gác máy, gánh nặng trong lòng tớ tan theo.

Chợt nhớ đến tấm áo khoác xám bên chỗ cậu ấy, tớ lại nhận ra mình xấu xa, đáng ghét nhường nào.

Làm thế đáng sao…

Đầu tớ nóng lên. Tớ coi cậu như bạn giường, thế mà trước nay cậu vẫn xem tớ là cậu bạn thân tốt nhất của cậu.

Đồng thời còn có một cậu bạn khác chân thành đối xử tử tế với tớ.

Đây là điều tớ muốn ư?

Chẳng lẽ tớ cho rằng cậu sẽ phải lòng tớ ư…

Thời gian từ giờ đến lúc cậu ấy tốt nghiệp rút xuống, còn hơn một năm. Qua một năm này thôi, tớ sẽ tạm biệt cậu.

Dạo này công việc cậu khá bận. Ấy mà bận đến đâu, cậu vẫn sẽ hỏi tớ về tình hình của cậu ấy, cậu vẫn chịu lên giường với tớ như cũ, dưới tình huống dục vọng che mờ đôi mắt mà hôn tớ, xong chuyện thì ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại…

Lại trở thành bạn thân của nhau.

Cậu vẫn thế, khá kém tinh tế, tuy công chuyện bộn bề khiến cậu trưởng thành hơn, nhưng cậu vẫn là đứa trẻ vô tư từ xương tủy. Thời gian dần trôi, dường như tình cảm của cậu cho cậu ấy phai phôi từ từ, nhưng tớ cứ nhớ mãi, rằng cậu nói… cậu sẽ chờ cậu ấy trở về.

Loại trừ tớ, cuộc sống của cậu xoay quanh công việc, mỗi tuần sẽ đến chỗ tớ giải quyết nhu cầu, tớ thấy cậu chẳng còn thời gian để quen người mới luôn. Ngoài việc nhớ thương người cũ mãi không quên thì tớ chả nghĩ thêm lý do gì khác.

Tất nhiên tớ sẽ không tự ảo tưởng rằng cảm tình của cậu cho tớ đã trên “tình bạn”.

Đêm đến tớ vẫn cần thuốc để vào giấc, thậm chí tớ bắt đầu kén ăn, sụt cân. Cậu không nhìn thấy, tớ tự biết hết thảy đều do tớ tự làm tự chịu, tớ cũng không định nói cho cậu nghe.

Hễ ở một mình, tớ đờ đẫn, thi thoảng tớ cảm thấy có linh hồn nào đó vởn quanh, kéo tớ lên trên sân thượng rồi đẩy tớ xuống cho xong chuyện.

Rồi tớ hồi thần, thấy bản thân vẫn ngồi tại chỗ, mồ hôi lạnh toát ra.

Sau đó cậu ấy vẫn gọi video cho tớ, nhìn thấy tớ là líu lưỡi thốt rằng tớ gầy quá, khuyên tớ ghé bệnh viện khám tổng quát. Tớ ngẫm lại, tớ nên đi khám thật rồi.

Bác sĩ nói tớ bị trầm cảm mức độ vừa, rồi ghi thuốc cho tớ. Kể từ khi được chẩn đoán, tớ nhớ lại, tính ra trừ những lúc ở một mình thì tớ vẫn có thể nói cười tự nhiên với bao người khác, còn có thể tấu hài cho mọi người, sao lại bị trầm cảm nhỉ?

Nhưng đúng là, cơ thể tớ nói với tớ, rằng tớ không hề vui.

Những cảm giác “không hề vui” ấy đều do tớ tự làm tự chịu.