Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 53: Không Hiểu Nổi Tâm Tư Của Lão Bản Cẩm

1

La Phỉ mắt ứa nước mắt nhìn Cẩm Vô Song, cô gọi Cẩm Vô Song một cách đáng thương, trên mặt vẫn còn dấu đỏ thành vằn vằn vện vện, thấy vậy Cẩm Vô Song - con người không có chút nào lương tâm nào lại cảm thấy thật thú vị...!

"A Song..."

"Hả?"

"A Song..."

"Hả?"

"A Song..."

"Cô gọi tôi như thế đã đủ chưa?"

La Phỉ lấy tay che mặt, thút thít khóc: "Em làm sao đi gặp được người khác nữa đây?"

"Bảo Ôn Quả Nhiên lấy cho cô ít thuốc chống dị ứng, qua vài ngày là khỏi."

"Nếu không được thì phải làm sao bây giờ?" Đôi con mắt thật đáng thương nhìn cô, nước mắt tuôn a tuôn, đúng hơn là trào ra.

Cẩm Vô Song sợ cô sẽ lại cọ lên quần áo của mình nên vội vàng lui ra sau một bước: "Không đâu!"

"Nếu là một hai ngày vẫn không được thì sao?"

"Vậy thì ba bốn ngày, một tuần lễ."

La Phỉ "Ôi" lên một tiếng rồi ủ rũ cụp đuôi: "Em sẽ đi ngủ, ngủ đến ba bốn ngày luôn.

Đến lúc đó chị nhớ đến đánh thức em dậy!"

Cẩm Vô Song ngẩn ra, lại làm một lần ngất tới ba bốn ngày sao? "Không cho phép!"

"Chị cứ coi em như cái thi thể là được rồi.

Đợi đến ngày nào đó khoa học kỹ thuật phát triển, đến lúc đó hãy để em sống lại." La Phỉ nói mà như thể u hồn cũng sắp sửa bay đi.

Cẩm Vô Song tóm lấy cánh tay của cô: "Cô đứng lại đó cho tôi!" Cô lôi La Phỉ trở lại phòng khách rồi đặt lên trên ghế sa lon, sau đó gọi một cú điện thoại.

Chỉ mất một lúc sau thì một người phục vụ bưng một cốc sữa tươi thật lớn đi lên.

Cẩm Vô Song đưa cho La Phỉ: "Uống đi." La Phỉ liền nhận lấy, hé cái miệng nhỏ ra để uống, trong khi nước mắt vẫn lưng tròng, nhìn cái cảnh này trong lòng Cẩm Vô Song chợt thấy người này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

La Phỉ uống đến một nửa thì bỏ cốc xuống, đưa tay thò ra sau lưng: "A Song, ngứa quá!"

Cẩm Vô Song tiến lên cầm lấy tay cô kéo ra: "Đừng gãi, nhịn một chút là khỏi."

"Nhưng mà ngứa lắm đi thôi! Bắp đùi ngứa, sau lưng cũng ngứa."

"Cô..." Cẩm Vô Song sửng sốt một chút: "Cô bị dị ứng với rượu vang đỏ?"

"Không có.

Trước đây có uống qua, chẳng qua bây giờ là quá mẫn cảm thôi a!"

"Trước đây cô uống bao nhiêu?"

"Một chén nhỏ."

"Còn mới đây?"

"Ở quầy rượu, một ly lớn."

"Nói mà cô lại không nghe, rượu kia tương đối mạnh, không thích hợp với cô.

Cởi quần áo ra để tôi xem thế nào."

La Phỉ ngập ngừng: "Không...!Không cần đâu! Để em về tắm rồi đi ngủ, nói không chừng ngày mai sẽ tốt hơn."

Không hiểu sao Cẩm Vô Song lại muốn nổi giận: "Tôi cũng đâu có làm gì cô, sao cô phải đến mức như vậy hả?" Đề phòng cô cứ như là đề phòng lũ dâm dê vậy, thật là làm người ta phẫn hận a! Bây giờ Cẩm Vô Song lại chỉ muốn đánh cái người này.

"Thế nhưng chị có nhìn thấy thì cũng đâu có khỏi a!" Đồng chí La Phỉ vô cùng thực tế: "Trong phòng có gương, em tự cởi quần áo ra là có thể tự nhìn được a!"

"Cô..." Cẩm Vô Song cảm thấy mình như bị nghẹn thở.

Từ xấu hổ giờ chuyển thành tức giận, cô hung hăng rống: "Bảo cô cởi thì cởi, đến như vậy rồi còn cứ nói nhảm làm gì!"

La Phỉ gãi gãi bắp đùi, bị Cẩm Vô Song hung tợn ngó chừng tay, đành phải đổi thành nắm tay lại...!Sau đó, bắt đầu là từ cúc, khóa sau đó đem áo khoác cùng áo trong cởi ra - Cẩm Vô Song vặn người cô hết nhìn trước rồi lại nhìn sau.

So với trong tưởng tượng thì rõ ràng là nghiêm trọng hơn nhiều, chỗ nào cũng nổi đầy mẩn: "Đi tìm Ôn Quả Nhiên lấy thuốc dị ứng ngay, sau đó ngâm nước nóng mà tắm rồi mới đi ngủ.

Cấm không được gãi, nhớ chưa? Để tôi bắt gặp thì coi chừng đấy!"

"À ha..." La Phỉ mặc quần áo vào, thất thần mà đáp lời.

Chợt Cẩm Vô Song cúi người xuống nhìn vào mắt của cô: "Sao tôi lại có cảm giác cô đang đồng ý cho có lệ với tôi?"

La Phỉ giật mình một cái, cô vội vàng xua tay lắc đầu: "Không có! Không có! Em làm sao dám?"

Cẩm Vô Song hừ lạnh một tiếng.

La Phỉ bước đi mà cứ như là đã chết vậy.

Vừa ra khỏi cửa La Phỉ liền đưa tay nhéo nhéo cánh tay kia, Cẩm Vô Song cũng biết trước là người này sẽ làm như vậy nên u ám đi theo phía sau cô nói theo một câu: "Có phải cô đang muốn tôi trói cô lại?"

La Phỉ thình lình bị hù dọa, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: "A Song, chị không cần âm hiểm như vậy chứ!"

"Hả?" Lão bản Cẩm cảm thấy tức cười nên chớp chớp chớp mi: "Tôi âm hiểm?"

La Phỉ xoa xoa mu bàn tay: "Em cũng đâu có muốn, nhưng mà em rất ngứa nha.

Để em nhanh đi về làm nước tắm, ngâm mình ở trong nước nóng có thể sẽ thoải mái hơn!"

"Nhớ đừng ngâm mình trong nước rồi ngủ trong bồn tắm luôn đấy!"

"Biết rồi.

Chị thả em ra đi!"

Cẩm Vô Song đột nhiên túm cô lại, cởi cúc áo sơ mi của cô ra.

La Phỉ trợn mắt há mồm, sau đó mặt đỏ tới mang tai, thanh âm cũng trở nên lắp bắp: "Chị...!Chị làm gì vậy?"

"Cô cho rằng tôi sẽ làm gì?" Lão bản Cẩm mỉm cười ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô gài cúc áo sai mà thôi!"

"Vậy...!Vậy chị chỉ cần nói cho em biết là được mà...!Làm...!Làm gì...!mập mờ ái muội như vậy chứ! Như thế là dọa người, dọa chết người đó nha!" La Phỉ túm lấy cổ áo thối lui một bước: "Để em tự làm!"

"Cài đi cho xong.

Đừng cài trong thang máy.

Bên trong có camera."

La Phỉ liền đem tất cả cúc áo cởi ra, cài lại một lần nữa rồi đem nhét áo vào quần: "Em đi đây.

Gặp lại sau.

Ngủ ngon."

Cẩm Vô Song thở dài: "La Phỉ, nghe lời tôi.

Đừng có tính trẻ con như vậy nữa."

"A Song, chị thích bà chị lớn tuổi chín chắn hay sao?"

"!!!" Cẩm Vô Song nghiến răng: "Tôi là nói cô đừng có gãi ngứa như trẻ con mà thôi."

"Vậy chị phải nói cho rõ ràng a.

Nói chuyện hàm hồ, động tác mập mờ, rõ ràng là câu dẫn người ta! Ách...!Em chưa nói gì cả." Hỏng bét! Lại không cẩn thận, lại tiện cái miệng rồi!

Cẩm Vô Song thậm chí không hề phản bác.

Cô mỉm cười: "Tôi mà cần phải câu dẫn cô hay sao?"

"Cần a, em cũng là người vô cùng có mị lực chứ bộ.

Mà bây giờ em đang bị bệnh sởi nên không tính à nha!"

Cẩm Vô Song cười ha ha, cười xong lại thở dài: "La Phỉ, tôi thật không biết là cô nghĩ cái gì nữa." Cô ấn nút mở thang máy đem La Phỉ đẩy mạnh vào: "Nhớ kỹ đừng gãi.

Ngủ ngon." Rồi xoay người bước đi.

La Phỉ vô cùng mê man đứng trong thang máy, thuận tay giữ lấy tay vịn.

Lời nói của lão bản Cẩm thật thâm ảo a! Cô trở lại gian phòng của mình, Giang Thập Nhất cùng Ôn Quả Nhiên đã đợi sẵn ở đó.

Trên mặt Ôn Quả Nhiên đã bị bấm vài cái dấu, khi thấy cô trở lại cùng đồng thời nhìn cô chăm chú, sau đó Giang Thập Nhất trước hét ầm lên: "Tui giết! Bồ cùng Cẩm lão bản chỉ lông bông một lúc mà thành ra như vậy hả?"

La Phỉ tức giận, cô khốn khổ xoa mu bàn tay: "Có ai lông bông đến nỗi để cho cả người bị bệnh sởi như vậy chứ.

Tui chỉ là bị dị ứng thôi."

Giang Thập Nhất định vạch áo của La Phỉ, sau đó lại chợt nhớ ra bèn thét lên ra lệnh cho Ôn Quả Nhiên: "Cậu! Xoay người sang chỗ khác!"

Ôn Quả Nhiên rất đau xót: làm sao lúc này lại không xem người ta là nhược thụ nữa vậy! Hu hu hu!

Giang Thập Nhất lột áo của La Phỉ ra một chút, Tiểu Phỉ Thúy thở dài: "Đừng xem thêm nữa! Toàn thân cũng đều như vậy cả thôi."

Giang Thập Nhất nói với Ôn Quả Nhiên: "Cậu, đi lấy chút thuốc mẫn tức lại đây." Ôn Quả Nhiên tuân lệnh đi ngay.

Tiểu Phỉ Thúy cầm lấy quần áo đi tắm: "Thập Nhất, tui đi tắm cái đã.

Nghe nói ngâm nước nước nóng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Giờ tui chỉ muốn gãi thôi, thật là ngứa quá đi."

"Đừng, cố gắng nhịn đi.

Nếu không mặt mày bị phá hỏng mất thì làm sao."

"Ừ.

A Song...!Đúng rồi, Thập Nhất..." Tiểu Phỉ Thúy giữ lấy khung cửa: "Bồ nói xem, nếu như một người nói với bồ là tôi thật không biết được là cô đang nghĩ gì thì theo bồ là có ý gì?"

Giang Thập Nhất thâm trầm: "Còn phải xem hoàn cảnh lúc nói là thế nào đã.

Là lão bản Cẩm nói với bồ như vậy?"

"Ừ! Chị ấy bỗng nhiên ném cho tui một câu như vậy, sau đó cũng không thèm hỏi tui cái gì nữa mà ném tui vô thang máy.

Tui thấy thật là kỳ quái quá đi!"

Giang Thập Nhất lấy tay sờ lên cằm làm ra vẻ như là Holmes* vậy: "Chị ấy đang do dự...!đi?" Cô thấy cũng không xác định được, sau đó khéo léo nhắc nhở La Phỉ: "Dù sao thì bồ cũng không có hộ khẩu." Nói thẳng thắn là: cô là người lai lịch không rõ, là nhân vật đáng khả nghi.

"Nếu tui là người có hộ khẩu thì chị ấy sẽ thích tui hay sao?"

"Cũng không nhất định phải là như vậy." Rất nhiều người có hộ khẩu đấy thôi, nhưng đâu có thấy lão bản Cẩm thích ai.

"Nếu là như vậy thì phải làm sao bây giờ?"

"Coi như không có chuyện gì đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Bồ không cần nghĩ quá nhiều." Thật ra thì Giang Thập Nhất cũng không biết nên khuyên thế nào mới đúng.

* Holmes: Sherlock Holmes (phát âm tiếng Việt: Sơ-lốc Hôm) là một nhân vật hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn xuất bản năm.

Tiểu Phỉ Thúy lại hỏi: "Tui có phải là tính tình rất trẻ con hay không?"

"Một chút." Giang Thập Nhất thấy cô mặt như đưa đám thì an ủi: "Trong tiểu thuyết thì thường là ngự tỷ lãnh khốc sẽ rất thích tiểu muội nhiệt tình.

Cho nên xem ra bồ vẫn còn rất có hi vọng."

Tiểu Phỉ Thúy thở dài một hơi: "Bỏ đi! Tui đi tắm đây."

Giang Thập Nhất do dự một chút rồi hỏi: "Uy, bồ thật thích lão bản Cẩm a?" Cô vẫn cứ tưởng lâu nay người này nói giỡn.

Tiểu Phỉ Thúy nghĩ nghĩ.

Không có câu trả lời.

Cho nên người thông minh như Giang Thập Nhất liền biết: Cô ấy cũng không biết!

2

Cẩm Vô Song dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn Tiểu Phỉ Thúy, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy càng dùng ánh mắt thâm trầm hơn mà nhìn lại.

Chỉ là, hai người đang nhìn nhau cách một cánh cửa hé mở.

Qua một cái khe cửa thật nhỏ!

Lão bản Cẩm rất không thoải mái.

Đang ở ngay trên địa bàn của mình, muốn đi chỗ nào chẳng được, vậy mà mình lại bị cấm cửa! Thật là buồn cười! Lão bản Cẩm nghiến răng, ra lệnh cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy: "Mở cửa!"

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy uy vũ không khuất phục, ánh mắt u oán: "Không được, bây giờ em đang là người nổi mẩn, không tiện gặp ai hết."

Cẩm Vô Song trong lòng tự nhủ: tôi biết chứ, vì thế mới đến đây để chế giễu cô a! Cằm của cô khẽ nhếch, ngạo nghễ: "Tối hôm qua tôi đã thấy hết cả rồi." Ngụ ý, dù sao cũng đã nhìn rồi, còn có cái gì để mà giấu nữa chứ.

Nhưng mà đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đâu có dễ nghe lời đến như vậy.

Tay cầm cánh cửa đang chỉ để lại một khe hẹp, bây giờ còn đẩy hẹp hơn một chút nữa, chỉ còn lộ ra một nửa con mắt lùi sâu vào phía trong: "Nhưng mà hôm nay lại còn lợi hại hơn rồi!"

Cẩm Vô Song cũng không đếm xỉa đến ý tứ của La Phỉ, chỉ ra vẻ là thuận miệng mà hỏi: "Có thật không?" Vậy thì tôi lại càng muốn nhìn.

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đáng thương gật đầu: "Thật!"

"Như vậy a...!Mở cửa đi!"

"!!!" Lão bản Cẩm nghe mà không hiểu tiếng người hay sao hả?!

"A Song, chị có biết quy định ở đại sứ quán nước ngoài hay không?"

Lông mày Cẩm Vô Song nhảy lên một cái: "Không hiểu!"

"Như thế này nhé.

Đại sứ quán được coi như đại biểu quốc gia lãnh thổ của bọn họ nhé.

Nơi mà chính quốc gia có đại sứ quán đó cũng không thể tùy tiện xâm phạm nhé!"

Lão bản Cẩm tâm tình rất tốt nên chỉ mỉm cười: "Tôi đâu có tùy tiện, dù chỉ một chút!"

La Phỉ không phản bác được.

Lão bản Cẩm, chị cũng quá không tùy tiện rồi! La Phỉ đành phải buông ra cái tay cầm của cánh cửa ra, sau đó thật nhanh chui trở lại trong chăn, từ trên xuống dưới, trái từ trái qua phải che chắn thật kỹ càng.

Cẩm Vô Song giơ lên cái túi giấy nhỏ xinh xinh đang cầm trong tay chậm rãi bước lại gần.

Nhìn thấy người này cứ như xác ướp, chỉ thiếu chút nữa cô bị chọc chết vì tức cười.

Cô cầm hộp giấy nhỏ trên tay bình tĩnh đặt lên mặt bàn, sau đó tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa của điều hòa, điều chỉnh đến mức cao nhất, sau đó pha một bình trà, bình tĩnh ngồi xuống uống trà, chậm rãi chờ đợi cô đà điểu nhỏ này tới khi nào thì sẽ từ trong chăn thò đầu ra.

Hôm nay Cẩm Vô Song vô cùng rảnh rỗi, tâm tình không tồi, cho nên đặc biệt thật kiên nhẫn.

Cô vừa uống trà vừa nhìn hình người như cái kén tằm đang nằm trên giường trắng như tuyết, lại vừa trong lòng náo nhiệt chấm điểm cho La Phỉ.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Lão bản Cẩm đi mở cửa.

Đồng chí Ôn Quả Nhiên cầm một tờ giấy chằng chịt, ngổn ngang các công thức, khuôn mặt lo lắng đứng ở ngoài cửa, thấy cửa mở ra thì vui mừng quá đỗi.

Cậu không chờ nổi nữa nên một cái chân gấp gáp bước vào: "Tiểu Phỉ Thúy, muội nói..."

Sau đó, "bịch bịch bịch", cậu ngã lăn trở về bên cạnh cửa: "Lão bản..." Tại sao lúc này lão bản lại ở trong phòng của Tiểu Phỉ Thúy? Ban ngày ban mặt, quả nữ cô nhi, cô ấy muốn làm gì? Cậu đánh trống lảng: "Tiểu Phỉ Thúy đâu rồi? Tôi có việc nên tới tìm cô ấy."

Lão bản Cẩm nói dối không chớp mắt: "Cô ấy không có ở đây." Nơi này chỉ có một cái người được tằm cuốn.

"..." Không có ở sao chị lại ở? Trong lòng Ôn Quả Nhiên vô hạn khinh thường, thế nhưng, dù có giận dữ thì cậu cũng không dám nói gì.

Đành phải vô cùng ai oán mà kêu rên trong lòng gọi tên Tiểu Phỉ Thúy, hy vọng cô bỗng nhiên xuất hiện để giải vây cho cậu.

Lão bản Cẩm chăm chú nhìn Ôn Quả Nhiên, và cậu, cứ thế "đi từ từ" thối lui ra đến ngoài cửa: "Chốc nữa tôi sẽ trở lại tìm cô ấy sau." Tiểu Phỉ Thúy rõ ràng có mặt trong phòng, nhưng tại sao lại không thấy xuất hiện? Chẳng lẽ là vì bị cởi sạch rồi, cho nên không tiện ra mặt? Ái chà chà, giữa ban ngày ban mặt...!Thật sự là đã quá đồi bại rồi!

Trong khi Ôn Quả Nhiên đang không yên lòng mà suy nghĩ lung tung, lão bản Cẩm bỗng thình lình ném ra một câu: "Số đếm là sai, chưa lập đẳng thức." Sau đó đóng cửa lại.

Ôn Quả Nhiên không hiểu gì cả, mãi một lúc sau mới ý thức được là chẳng lẽ cô ấy là nói về chỗ công thức mà mình mang đến cho tiểu muội xem? Cậu cầm lấy tờ giấy, xem đi xem lại một lượt, kết quả, vẫn hoàn toàn không hiểu!

Lão bản Cẩm quay trở lại, thần định khí nhàn mà ngồi xuống, tiếp tục pha trà rất thiện tâm nhìn hình người trong cái kén kia.

Tiểu Phỉ Thúy rốt cục chịu không nổi, hất chăn dựng người lên, cô dùng một vẻ mặt "nấm mốc lệ" đầy tức giận nhìn Cẩm Vô Song, Cẩm Vô Song mỉm cười vẫy vẫy tay với cô: "Tới đây! Để tôi xem."

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy rất ngạo kiều: "Không cần!"

Lão bản Cẩm nhàn nhạt cầm cái chén trà nhỏ trắng tinh thả lên trên mặt bàn gỗ, làm vang lên "cạch" một tiếng rất có lực.

Vốn là người từ trước đến giờ giỏi nhất là nhìn mặt lựa lời, Tiểu Phỉ Thúy "vụt" một cái nhảy từ trên giường xuống nhào tới, trên mặt cười đến nở thành một đóa hoa hồng...!còn thanh âm lại cực ngọt ngào, tràn đầy nịnh hót: "A Song, có chuyện gì?"

Cẩm Vô Song nhìn gương mặt nổi mẩn chi chít của cô rồi thở dài: "Thật nghiêm trọng!"

La Phỉ đau buồn cúi đầu: "Cho nên bây giờ chị đã biết tại sao em không gặp chị chứ?" Mọi người đều nói là không nên gặp ai, vậy mà chị còn muốn cưỡng bức người ta.

Cái thủ đoạn này thật là hung tàn bá đạo, quả thực làm cho người ta giận sôi mà!

"Cởi quần áo ra cho tôi xem."

"Không cởi, vén lên nhìn thì có được không?"

La Phỉ cầm lấy áo kéo từ trong quần ra, quay lưng lại để cho Cẩm Vô Song nhìn, nhưng Cẩm Vô Song từ trước đến giờ vốn không cùng ai cò kè mặc cả bao giờ: "Cởi ra!"

Chết tiệt! Có cần phải bá đạo như vậy hay không? Cho dù chị có là "lãnh, khốc, cuồng, ngạo, tà, ác, bá" thì cũng đâu cần phải triệt để như vậy, có được không?

La Phỉ đành phải cởi hết cúc áo, cầm áo cởi ra.

Cẩm Vô Song lấy từ miệng túi ra một lọ thuốc gì đó to cỡ bàn tay hình mỏng dẹt.

Cô vặn mở nắp, đổ một chút vào lòng bàn tay, sau đó xoa lên trên lưng La Phỉ.

La Phỉ vốn chỉ cho rằng người này chỉ nhìn qua thôi, không ngờ lại còn "động thủ", vì vậy mà bị làm cho sợ đến cả người co rúm, tránh qua, né lại khiến cho Cẩm Vô Song nổi giận: "Lại đây.

Đây là rượu hoa khắc, có thể làm hết ngứa." Đến lúc này La Phỉ mới chịu đứng yên.

Cẩm Vô Song bôi loạn trên lưng cùng cánh tay cho cô xong thì đậy nắp lại rồi đưa cho cô: "Còn lại thì tự mình bôi lấy.

Không gãi đó chứ?"

"Không có." Mới là lạ.

"A Song, chị muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra nha.

Cứ thần thần bí bí như vậy, người ta sẽ nghĩ rằng chị có ý định làm gì đó nha!"

"Cô cho rằng tôi sẽ làm gì?" Cẩm Vô Song ngữ khí bình tĩnh hỏi.

La Phỉ ánh mắt lóe lên: "Chẳng lẽ không có gì a? Em...!em không quen thấy chị như vậy."

"Vậy mà cô còn nói muốn làm tình nhân kia đấy?" Cẩm Vô Song cười lạnh, tỏ vẻ thật khinh thường.

La Phỉ đỏ mặt lên, thua người không thua trận: "Thấy chưa? Thấy chưa? Chị cũng không thể xem thường "sân bay" đúng không? Người "sân bay" cũng là một kiểu dáng mà."

Cẩm Vô Song kết luận: "Cô không thấy rằng mình vẫn còn hoàn toàn là một đứa trẻ hay sao? Vậy mà cứ ra vẻ là thành thục! Tôi phục cô đấy!"

La Phỉ thấy mình bị hớ rồi.

Cô xoắn hai tay vào nhau, lắp bắp nhìn người nọ: "Em đã hỏi chị có phải chị thích đại tỷ tỷ chín chắn hay không, chị nói không phải.

Em thật sự không hiểu, lẽ nào em lại không phải là người phù hợp với yêu cầu của chị hay sao?"

Tôi nói khi nào vậy? Tôi có trả lời cô sao? Cẩm Vô Song nhức đầu: "Đây chẳng phải là cô đang quảng cáo cho chính mình đó sao?"

La Phỉ cúi đầu, thanh âm chẳng khác nào tiếng muỗi: "Không dám!"

Không dám? "Em mà nói ra thì chị lại giễu cợt em.

Em đã học được không tranh đấu thì thật là nhàm chán.

Chờ đến ngày nào đó chị yêu em, nói không chừng em sẽ ngạo kiều mà vứt bỏ chị!"

Cẩm Vô Song tức cười, trả lời cho có lệ: "Được! Tôi sẽ chờ ngày đó."

"Ừm!"

Cẩm Vô Song đứng lên.

"Tôi đi đây.

Ngứa thì thì bôi một chút.

Đừng bôi quá nhiều."

"Dạ! Cám ơn!"

"Không cần khách khí!"

Cẩm Vô Song đi ra ngoài, La Phỉ bỏ quần ra thoa thuốc lên, rồi đến trước ngực, bắp đùi, cái mông khắp đều bôi rượu hoa khắc, quả nhiên nhẹ nhàng, dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng mà, sao lại nóng thế này? Đúng rồi! Cái tên lão bản Cẩm này đúng là đồ ác nhân khi cố tình mở hơi nóng như vậy.

La Phỉ vội vàng tìm điều khiển điều chỉnh lại.

Đến lúc này mới nhìn thấy trên bàn có một cái túi nhỏ xinh xắn làm bằng giấy, cô sửng sốt, chẳng lẽ là lão bản Cẩm cho cô? Ôi chao ơi, quả nhiên người này mà làm việc tốt như vậy thì làm người ta thật không quen được!

La Phỉ cười hì hì mở ra, chắc là bánh ngọt linh tinh gì đó.

Bên trong là một cái giỏ làm bằng mây tre rất tinh xảo.

Còn có nắp đậy, mở nắp ra thì thấy một cái bọc tròn vo như viên bi ôm những trái cây dương mai đập vào mắt.

...!

"A Song, chị thích gì? Còn em thích nhất trái cây dương mai cùng dưa hấu..."

...!

Tim La Phỉ "bộp" một cái nhảy dựng lên.

Chị có cần phải tốt với em như vậy hay không? Lỡ như em lại thích chị thì chị làm sao bây giờ?

Cầm một viên thả vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt...!

"Chua chua ngọt ngọt, tư vị mối tình đầu!"

3

Cẩm Vô Song cùng David ăn cơm trong một phòng ăn ở phía trước sân khấu có bán bánh ngọt cao cấp, còn có trái cây theo mùa.

Trái cây được bán hôm nay chính là trái dương mai, được chứa trong một cái giỏ làm bằng mây tre rất tinh xảo, hồng hồng, rất là mê người!

Cẩm Vô Song đã đi qua lại xoay người trở lại, muốn mua một phần.

David vô cùng kinh ngạc: "Cậu thích ăn cái này?"

Cẩm Vô Song cười: "Không, mua cho bằng hữu.

Cô ấy nói thích ăn cái này."

"Là ai vậy? Tôi biết không? Sao tôi không nhận ra?"

Anh nghi ngờ lại nhưng ngay sau đó phủ nhận: "Đó có phải là cô gái mà cậu nói là có thiên tài kia không?"

Cẩm Vô Song không dứt khoát, hàm hồ đáp một tiếng: "Ừm!"

"Cậu đối với cô ấy thật tốt!" Anh mỉm cười, cái cười đầy hàm ý.

Cẩm Vô Song ngữ khí nhàn nhạt: "Thuận tay mà thôi.

Cậu đã suy nghĩ nhiều."

David vô tội mà nghĩ: tôi gì đó cũng chưa nói a, chẳng phải là cô mới suy nghĩ nhiều hay sao?

Đôi lời của tác giả:

Hôm nay mục tiêu là thịt ba chỉ chưng nấm rơm.

Ôi, chính là phía ngoài trời mưa, thật không muốn xuất môn.