Kẹo Ngọt Kim Cương

Chương 8: 8 Nếm Viên Kẹo Thứ Tám - Anh Trai Bùng Cháy Điên Cuồng

Ngày hôm sau buổi tối sau khi tan trường về, Đường Du vẫn muốn trả lại cây dù cho Chu Khâm Nghiêu.

Dù sao thì đây cũng là dù của anh, không thể vì cho cô mượn mà trở thành đồ của cô.

Sau khi ăn tối xong, thừa lúc dì Dung còn ở trong nhà bếp dọn dẹp, Đường Du thử dò hỏi:

“Dì Dung, hồi nãy cháu ăn hơi no nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Dì Dung ngay lập tức để đống chén dĩa đang thu dọn trên tay xuống:

“Cô chủ, để tôi đi với cô, tối hôm qua một mình cô đi ra ngoài hù tôi sợ chết mất.

Bà chủ trước khi đi đã dặn tôi không được để cho cô đi ra ngoài một mình, ở bên ngoài rất nguy hiểm.”

Dì Dung hiền lành, lại còn rất trung thành, chuyện Phương Lai giao cho tới giờ bà ấy đều nghe theo, không dám trái lời.

Đường Du cũng đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, cho nên cố tình kéo kéo cánh tay của dì Dung một cách thân thiết:

“Dì Dung à, cháu ở trường học hành đã rất mệt mỏi rồi, chỉ muốn dành cho mình chút thời gian riêng tư để thở một chút mà thôi.

Cháu đảm bảo chỉ đi qua đi lại nhà bên cạnh thôi.

Sẽ về ngay lập tức.

Cháu còn có buổi học thêm lúc bảy giờ nữa cơ mà.”

Cô ngừng lại một chút: “Năn nỉ dì đó.”

Dì Dung năm nay đã ngoài năm mươi, cũng có con, luôn luôn hòa nhã dễ gần.

Đường Du cứ nhõng nhẽo như vậy khiến lòng bà ấy mềm nhũn.

Cô bé nói cũng có lý, lớp mười hai học tập nặng nhọc, cô còn phải học đàn cello nữa.

Bà chủ thuê bà ấy cũng là một người có tính tình mạnh mẽ, khiến cho cô gái nhỏ này đến thời gian để thở cũng không có, đúng là đáng thương.

Thật ra thì có nhiều chuyện dì Dung cũng nhìn thấy, chẳng qua bà ấy chỉ là người giúp việc, lời nói không có trọng lượng, nói ra cũng chẳng để làm gì.

Bà ấy suy nghĩ một chút rồi cũng miễn cưỡng đồng ý nói: “Vậy trong vòng 30 phút cô phải quay về nhé.”

Trong lòng Đường Du mừng thầm, ngọt ngào cười nói: “Vâng, cháu chắc chắn mà.”

-

Mang theo chiếc dù che mưa, Đường Du lén lút đi trên đường về phía ngõ Cây Hoè.

Cô cũng không biết Chu Khâm Nghiêu ở khúc nào, cho nên không thể không đến nhà Trình Huyền trước.

Trình Huyền đang ăn cơm cùng với dì Tiên, thấy cô tới thì vội vàng tới đón tiếp.

“Ăn cơm chưa Hữu Hữu?” Trình Huyền kéo ghế cho cô ngồi.

Thời gian không có nhiều, Đường Du cũng không để ý mà ngồi xuống, đi thẳng vào kể lại câu chuyện hôm qua Chu Khâm Nghiêu cho cô mượn dù, sau đó hỏi Trình Huyền ----- Chu Khâm Nghiêu ở đâu.

Cô cần phải trả lại chiếc dù.

Trình Huyền nghe xong chớp mắt, đôi mắt ẩn chứa nụ cười khó hiểu: “Chậc, anh Nghiêu cho cậu mượn dù?”

“Sao vậy?” Đường Du không để ý ẩn ý trong lời nói của cô ấy.

“Không có gì.” Trình Huyền lén lút nhoẻn miệng cười lắc đầu, xoay người chỉ tay ra ngoài: “Từ chỗ nhà mình, cậu đi thẳng xuống, tới con dốc quẹo phải, tứ hợp viện đầu tiên chính là nhà bà của Tống Tiểu Dương, anh Nghiêu ở đó đó.”

“Ừ.” Đường Du cám ơn rồi rời đi.

Tứ hợp viện cách nhà Trình Huyền không xa, Đường Du đi khoảng 200m là tới.

Cửa sân đóng nhưng vẫn có thể nhìn thấy xuyên qua khe cửa nhỏ xíu ánh đèn màu cam ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy bình yên ấm cúng một cách kì lạ.

Đường Du gõ cửa hai cái, không bao lâu có một bé trai ra mở cửa.

Đường Du nhận ra đây chính là cậu bé chơi máy bay điều khiển từ xa Tống Tiểu Dương, lịch sự hỏi:

“Xin chào em trai, xin hỏi… Anh Nghiêu của em có nhà không?”

Tống Tiểu Dương cũng nhận ra Đường Du, cậu rất thích giọng nói mềm mại dễ nghe của chị gái này.

Xoay người chạy tung tăng vào nhà, vừa chạy vừa kêu:

“Bà ơi, chị gái tới.”

Đường Du đứng ở cửa nhìn thẳng vào trong, rồi nhanh chóng nhìn xuống.

Không biết vì sao khi nghĩ tới sẽ gặp mặt Chu Khâm Nghiêu, trong lòng cô bỗng cảm thấy hồi hộp tới mức tim đập thình thịch.

Tống Tiểu Dương dắt tay Ngô Chi Ngọc tới, ngẩng đầu nói:

“Bà nhìn xem, chị kìa.”

Đường Du nhìn thấy bà cụ lập tức cúi người: “Xin lỗi đã quấy rầy, cháu tới tìm Chu Khâm Nghiêu ạ.”

Ngô Chi Ngọc thận trọng nhìn cô một lúc rồi lộ vẻ vui mừng:

“Mau vào đi cháu.”

“...!Vâng.”

Đường Du theo bước Ngô Chi Ngọc vào cửa tứ hợp viện, vừa đi vừa quan sát.

Từ hợp viện rộng rãi mộc mạc, trong góc sân có trồng một cây hoa quế, mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.

Giữa sân có vài chú chim bồ câu bước chậm rãi trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rù rì thoả mãn.

Toàn bộ khung cảnh nơi này thật sự vui tai vui mắt, tuy nhiên chỉ có điều dưới nhành cây hoa quế có treo một bao cát, không khí ấm cúng ở đây bỗng nhiên lại được chêm vào một chút cảm giác mạnh mẽ.

Ngô Chi Ngọc nhìn thấy Đường Du đang nhìn chằm chằm vào bao cát thì cười nói với cô:

“Đây là bao cát lúc bình thường Khâm Nghiêu hay đánh chơi, cháu lại đây.” Ngô Chi Ngọc niềm nở kéo một chiếc ghế: “Cháu ngồi đi.”

Đường Du mở miệng đáp lại rồi ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút, thấp giọng hỏi: “Chu Khâm Nghiêu không có ở đây ạ?”

Ngô Chu Ngọc quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa nó mới về, cháu có việc gì không? Không gấp gáp thì cứ ở đây chơi một chút.”

“...”

Đường Du cũng chỉ xin dì Dung đi nửa tiếng, vả lại bảy giờ rưỡi là đến giờ học kèm của cô, cho nên cô không thể đợi lâu.

Trong lòng cô thoáng qua một chút tiếc nuối, tuy nhiên tâm trạng đang hồi hộp lại bỗng thành thở phào nhẹ nhõm.

Đường Du cũng không hiểu sao tâm trạng mình lại mâu thuẫn như vậy, cô đưa cây dù cho Ngô Chi Ngọc: “Hôm qua trời mưa, anh ấy cho cháu mượn dù, làm phiền bà giúp cháu trả lại cho anh ấy, cháu cám ơn ạ.”

Vẻ mặt Ngô Chi Ngọc xuất hiện sự sửng sốt rõ ràng: “Thằng bé cho cháu mượn dù?”

Đường Du không biết vì sao bà và Trình Huyền đều hỏi câu này, cô ngạc nhiên trả lời: “Đúng ạ… Có chuyện gì sao ạ?”

Vẻ mặt đầy nếp nhăn của Ngô Chi Ngọc dần dần giãn ra, đôi mắt cười nói: “Hiếm khi, chuyện này ít xảy ra lắm, ha ha ha.”

Mặt Đường Du dần nóng lên, cô dường như nhận ra điều gì đó nhưng cũng không dám chắc chắn: “...!Bà cười gì ạ?”

Ngô Chi Ngọc nắm một vốc bột ngô, cúi xuống cho đám chim câu ăn, một bên thì xua bọn chúng về tổ, một bên bùi ngùi nhớ lại:

“Hai năm trước Chu Khâm Nghiêu tới ngõ Cây Hoè này thuê nhà, thằng bé từ đâu tới hay làm gì chúng ta đều không biết.

Lúc đó nó ấy à, toàn thân đầy vẻ thù địch, ai nhìn thấy cũng sợ…”

Ngô Chi Ngọc vừa cười vừa nói: “Cũng chỉ có bà già như ta là tình nguyện chứa chấp.”

Đường Du im lặng lắng nghe, có hơi sững sờ.

Ngô Chi Ngọc bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cô: “So với bây giờ thì không giống chút nào.”

“?”

Đường Du không hiểu Ngô Chi Ngọc định ám chỉ điều gì, tuy nhiên cô cũng không có thời gian hỏi kĩ, điện thoại di động hiện lên đã bảy giờ hai mươi, cô phải đi rồi.

Cô đứng lên tạm biệt:

“Cháu còn có việc phải về nhà trước, làm phiền bà chuyển lời cảm ơn cho anh ấy giúp cháu.”

Ngô Chi Ngọc đáp lại: “Không có gì, rảnh rỗi thì ghé chơi nhé.”

Lúc ra cửa Tống Tiểu Dương kéo tay áo Đường Du: “Chị, tới chơi với em đi, em dạy chị chơi máy bay.”

Cậu bé chắc là không có bạn bè gì mấy, nên lúc thấy Đương Du tới cậu thật sự vui mừng, Đường Du mềm lòng, gật đầu đồng ý: “Được, lúc nào rảnh chị sẽ tới chơi chung với em.”

Từ ngõ nhỏ quay trở về, không bao lâu sau thì thầy giáo đã tới.

Mỗi lần tới giờ học kèm ngày thứ tư là Phương Lai lại giao cho Đường Du một bài tập đặc biệt, mặc dù trình độ của cô đã sớm đạt tới mức chuyên nghiệp, nhưng Phương Lai vẫn hy vọng rằng cô có thể tiến bộ hơn bây giờ.

Một tiếng đồng hồ sau, giờ học kết thúc.

Lúc thầy giáo ra về, dì Dung đến gặp Đường Du vẻ mặt bối rối: “Cô chủ…”

Đường Du: “Có chuyện gì ạ?”

Dì Dung xoa xoa bàn tay, ánh mắt đầy vẻ sốt ruột: “Hồi nãy con trai tôi ở trường gọi điện thoại tới, nói rằng nó chơi bóng rổ bị thương đã đưa đi bệnh viện, tôi định xin cô nghỉ tới đó xem sao! Nhưng mà…”

Đường Du biết dì Dung định nói gì mà lại thôi.

Hiện tại trong nhà chỉ còn có hai người họ, Phương Lai trả lương cho dì Dung rất cao vì muốn bà ấy có thể ở bên cạnh Đường Du 24/24 giờ, nếu như bà ấy tự ý đi thì Phương Lại nhất định sẽ không đồng ý.

Đường Du muốn tự giải quyết chuyện này, cô hỏi dì Dung: “Dì định đi khoảng bao lâu?”

Dì Dung vội vàng trả lời: “Ở bệnh viện nhân dân gần đây thôi, tôi đi một chút sẽ trở về ngay, trễ lắm là trước khi cô đi học ngày mai tôi sẽ quay lại làm bữa sáng cho cô.”

Chỉ là chuyện trong một đêm thôi, Đường Du cảm thấy không có gì khó khăn cả, cho nên cô an ủi dì Dung:

“Vậy dì đi nhanh đi.”

Dì Dung vẫn còn hơi do dự: “Cô chủ ở nhà một mình có được không?”

Đường Du cười bất đắc dĩ: “Cháu đã 18 tuổi chứ không phải 8 tuổi, dì yên tâm đi sẽ không có chuyện gì đâu, lát nữa đọc sách xong cháu lập tức đi ngủ, lúc tỉnh dậy chẳng phải dì đã về hay sao?”

Cô nói cũng đúng, bình thường cô chủ và người làm đi nghỉ ngơi tới sáng hôm sau mới gặp.

Dì Dung cũng tạm thời yên tâm, bà ấy sốt ruột lo cho con trai ở bệnh viện nên không nhún nhường trễ nải nữa, nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi biệt thự.

Chín giờ tối, biệt thự yên tĩnh chỉ còn lại một mình Đường Du.

Tắt hết đèn ở lầu một, cô đi lên lầu hai, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi ngoài cửa sổ vang lên bên tai cô.

Vào mùa thu, nhiệt độ càng lúc càng lạnh hơn.

Cô soạn bài tập thầy giáo vừa mới giao lúc nãy ra tập kéo vài lần, sau đó đọc sách, tới mười giờ đêm, Đường Du mới chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Phòng tắm ngập tràn hơi ấm nhanh chóng xua tan cái lạnh run rẩy, Đường Du rất thích đứng dưới vòi sen, nhắm mắt lại để cho làn nước nóng xối qua từng phần trên cơ thể.

Bỗng nhiên cô nhớ tới hình ảnh Chu Khâm Nghiêu kéo tấm kính mũ bảo hiểm xuống đưa cây dù cho cô tối qua.

Rồi lại nhớ tới lời nói đầy ý tứ của Trình Huyền và Ngô Chi Ngọc hôm nay.

Cô gái nhỏ lấy hai tay che mặt thở dài.

Mình đang suy nghĩ lung tung lộn xộn gì vậy chứ… Người ta chẳng qua chỉ là tốt bụng cho mình mượn chiếc dù...

Khó khăn lắm mới tắm xong, Đường Du tròng vào chiếc váy ngủ màu trắng, định đi xuống lầu rót ly nước.

Mới vừa đi tới lầu một thì bỗng nhiên nghe từ trong phòng bếp phát ra một tiếng “Bùm” quái gở, hình như là tiếng cái gì đó sập đổ, sau đó là tiếng nước chảy rào rào.

Cô nhíu mày đi tới mở cửa ra, nhìn thấy rõ hình ảnh trước mặt thì há hốc miệng, thiếu chút nữa là rớt ly nước trên tay.

Ống nước trong nhà bếp bị nổ.

Ngôi biệt thự này đã cũ, rất nhiều đồ đạc trong này đã sớm xuống cấp, trước đó Phương Lai đã định sẽ trùng tu lại điện nước gas ở đây, nhưng mà bà lại không ngờ rằng vẫn chưa kịp làm thì đã xảy ra sự cố.

Lại còn lựa đúng lúc chỉ có Đường Du ở nhà một mình mà xảy ra.

Nước phun ra ngoài từng cột, toàn bộ nhà bếp đều là nước, Đương Du theo phản xạ chạy tới lấy tay đè lên chỗ bị bể, nhưng mà vẫn không ngăn được, lại chạy xung quanh tìm khóa nước.

Dì Dung chưa từng để cho cô vào nhà bếp, cho nên đối với cô, bố trí của căn phòng này khá lạ lẫm, cô tìm xung quanh một hồi cũng không thấy khoá tắt nước ở đâu.

Hai tay không ngăn cản được nước cứ tuôn trào, trên người Đường Du đều ướt đẫm, bất đắc dĩ không còn cách nào khác, cô đành phải cầm mấy chiếc khăn trên bàn chặn lại, sau đó chạy lên lầu tìm điện thoại di động.

Ý nghĩ đầu tiên là gọi cho dì Dung hỏi số điện thoại của bên quản lý tài sản!

Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng không có người nhận.

Đoán chắc là bên bệnh viện cũng đã xảy ra chuyện gì, dì Dung chắc cũng đang sốt ruột cho con trai nên Đường Du không gọi nữa.

Vậy nên trước mắt cô chỉ có thể tìm cách kêu một người thợ sửa ống nước tới gấp.

Nhưng mà nửa đêm rồi biết đi đâu tìm bây giờ.

Vừa mới chuyển tới đây, Đường Du chỉ biết duy nhất hai người, bạn bè chỉ có mình Trình Huyền, có lẽ chỉ còn nước tìm cô ấy hỏi một chút.

Cô tìm số Trình Huyền rồi bấm gọi.

Qua vài tiếng thì bắt máy, Trình Huyền dường như đã đi ngủ, giọng nói có hơi mơ màng.

Đường Du cũng biết rằng mình đã quấy rầy cô ấy, tóm tắt nhanh: “Chị Huyền, ống nước nhà mình bỗng nhiên bị nổ, cậu có thể hỏi di Tiên gần đây có ai có thể sửa ống nước hay không, mình sẽ trả thêm tiền.”

Trình Huyền mơ mơ màng màng: “À… Có, trong ngõ nhà mình có một người là thợ sửa ống nước, để mình đưa số của ông ấy cho cậu.”

Đường Du lập tức thấy có hy vọng, cám ơn rối rít: “Cám ơn cậu!”

Chưa đầy ba giây sau khi cúp máy, Đường Du nhận được danh thiếp Trình Huyền gửi qua.

[Anh trai bùng cháy điên cuồng 138xxxxxxxx ]

Đường Du nhìn thấy tên thì hơi sững sờ một chút, trong lòng suy nghĩ có nên gọi cho người này không, tuy nhiên cột nước đang phun trào kia không cho phép cô suy nghĩ nhiều nữa, lập tức bấm gọi dãy số.

Sau ba tiếng chuông thì có người nhận.

Một tiếng âm trầm: “A lô.”

Trong tiếng nước chảy ồn ào, Đường Du cũng nghe không rõ lắm, nhưng mà cô gấp rút hỏi:

“Xin hỏi anh là ----- á,“ nghĩ một chút: “Xin hỏi anh là Anh trai bùng cháy điên cuồng?”

Bên kia: “...”

“Nhà tôi bị bể ống nước, tôi ở nhà số 7 đường Cây Hoè, anh có thể tới sửa giúp tôi được không? Làm ơn đi ạ.”

Bên kia vẫn im lặng.

Ngay lúc này dưới chân Đường Du cảm thấy lạnh lẽo như băng, Đường Du cúi đầu nhìn thì phát hiện ra nước đã dâng đến mắt cá chân, cô hoảng hốt nức nở: “Anh muốn bao nhiêu tiền đều được…”

Bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, lập tức đến ngay.”

Đường Du cảm kích chảy nước mắt: “Cám ơn…”

Cúp điện thoại, cô dựa vào cạnh tủ, còn chưa kịp thở phào thì phát hiện ra Trình Huyền đã gửi thêm ba tin nhắn bên WeChat cho cô.

Cô cầm điện thoại di động ------

[Cmn, tớ chưa tỉnh ngủ lắm nên lỡ tay, mới vừa nãy là số của anh Nghiêu.]

[Cái này mới là số thợ sửa ống nước]

[Anh thợ sửa ống nước 189xxxxxxx]

Một giọt nước lặng lẽ từ trên trán cô rơi xuống.

Đường Du: “...”.