Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 - Chương 59: Đông Môn (11)

Những tên lính kị binh khoác lên người những chiếc áo giáp đơn sơ, vũ khí trong tay đều là hoành đao. Trước hết bọn chúng diễu võ giương oai dưới chân thành vài vòng, sau đó chỉnh đốn đội ngũ, dần dần hình thành một phương trận ngay ngắn. Tiếp theo đó là tiếng trống đánh cờ reo, có một tên tướng lĩnh hình dáng lực lưỡng như hùm beo cưỡi ngựa xông ra, phi ngựa như bay đến trước rào chắn.

Cách chừng năm mươi bước chân, người đó bèn hãm phanh ngựa lại, hướng về phía quân phòng ngự bên kia rào chắn mà nói lớn:

- Ai là người nắm quyền ở đây, xin bước ra gặp mặt, đại vương nhà chúng tôi có điều muốn nói!

- Ra đi, ra đi! Không dám ra thì là đồ vô dụng xấu xí!

Nhưng tên giặc bị thua trận đứng bên ngoài thành tức giận phừng phừng luôn miệng gào thét.

- Các ngươi mới là lũ rác rưởi, cái đồ không có cha dạy bảo!

- Cái lũ không có cha dạy bảo mới không đi theo đường chính nghĩa, người tốt không làm mà lại đi làm giặc!

Đại bộ phận anh em huynh đệ ở đây đều xuất thân từ tầng lớp lao động chân tay, độ chua ngoa trong từng câu nói cũng chẳng kém gì sức lực bốc vác của họ, ỷ vào cái câu nói khiêu khích của lũ giặc mà chửi cho chúng tức muốn phát điên.

Tên lính ngồi trên lưng ngựa nhận thấy bên phe mình không kiếm được chút lợi nào từ việc cãi nhau, bèn lập tức giơ tay ra hiệu yên lặng, trấn át những tiếng ồn ào của bọn lính tay sai.

- Xin mời chủ tướng cố thành bước ra gặp mặt một chút! Trương Đại vương có chuyện muốn nói!

Lấy hết hơi mở rộng vòm họng, gã lại hướng về phía bên kia rào chắn nói lớn. Âm thanh dày dặn rõ ràng của gã trấn áp hoàn toàn những tiếng ầm ĩ của hai bên.

Thân là Trường sử hành quân lâm thời, Trình Tiểu Cửu đương nhiên không thể để cho bọn chúng coi thường được. Gạt đám lính bảo vệ trước mặt sang một bên, vội vàng tiến lên trước vài bước, hướng ra phía ngoài rào chắc hành lễ với tên lính cưỡi ngựa kia một cái.

- Trình mỗ chịu sự ủy thác của Huyện lệnh đại nhân nhận trọng trách bảo vệ Nam thành, tráng sĩ có điều gì muốn nói, xin cứ việc nói với ta. Nếu Trình mỗ cảm thấy hợp tình hợp lý, chắc chắn sẽ bẩm báo lại với Huyện tôn đại nhân!

Những lời nói điềm tĩnh đủ chừng mực có phần khách khí chốn chiến trận được nói ra từ miệng của một chàng thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi, khiến cho những người nghe ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng. Tên lính kị binh nhếch mép cười, dùng cái giọng nịnh nọt trẻ con mà giáo huấn:

- Cái đứa trẻ con nhà ngươi không hiểu chuyện, những lời mà Trương Đại vương muốn chuyển đến Huyện lệnh đại nhân nhà các ngươi có liên quan đến sự sống chết của toàn bộ bách tính trong thành. Một đứa oắt con như nhà ngươi bước ra nhận chức trách? Mau mau quay về, gọi thủ lĩnh của các ngươi ra gặp ta, chậm trễ là ảnh hưởng đến tính mạng của tất cả mọi người trong thành!

- Cái tên phàm phu nhà ngươi quả không hiểu chuyện!

Trình Tiểu Cửu tức giận phẩy tay áo một cái, dùng giọng điệu của vị tiền bối đáp trả lời:

- Cổ nhân đã từng nói: Chí lớn không đợi tuổi cao. Nếu như tuổi cao mới có bản lĩnh lớn, thì há chẳng phải Tôn Bá Phù đến chết cũng chẳng có cơ hội mà thể hiện tài năng hay sao? Nhà ngươi mau mau về tìm một người có hiểu biết ra đây nói chuyện với ta, tránh làm lỡ chuyện lớn của Trương Đại vương nhà các ngươi, khiến cho có nhiều tên lính tay sai hơn nữa mất mạng một cách vô tội!

- Ha ha ha ha!

Những người bên trong và bên ngoài thành bị những câu nói đầy tự tin và kiêu hãnh của Tiểu Cửu chọc cho cười lớn khoái trá, sự tình địch giữa hai bên thoáng một lát được giảm bớt đi khá nhiều.

Tên lính kị binh đó đã từng học võ, đương nhiên là biết Tôn Bá Phù là nhân vật nổi tiếng như thế nào, tuổi còn nhỏ nhưng đã cầm quân chinh phạt tứ phương, nổi tiếng bách chiến bách thắng, từng được người đời tôn là Hổ Vồ. Những người học võ hai nước Ngụy, Tần không có ai là không coi Tôn Bá Phù là tấm gương để học hỏi theo. Chàng thiếu niên đứng sau rào chắn ấy, tuy tuổi ít hơn Tôn Bá Phù năm xưa, nhưng phong độ khí chất thì không hề thua kém bất kỳ đấng anh hùng hảo hán nào.

Nghĩ đến đây, tên lính đó không khỏi lắc đầu cười gượng, kìm chế lại sự ngạo mạn của bản thân, chắp tay hành lễ với Tiểu Cửu nói lớn:

- Nếu tiểu tướng ngài có thể làm chủ, Hắc mỗ xin đem những lời của đại vương nhà chúng tôi nói với ngài luôn, hi vọng sau khi nghe xong ngài có thể đứng vững. Ý của Trương Đại vương như sau: thành Huyện Quán Đào đã bị hỏng từ lâu, các ngươi có thể cản bước chúng ta một chốc một lát, nhưng cuối cùng cũng khó có thể tránh được cái nạn diệt thân. Chi bằng nhận định cho rõ ràng thế cục, sớm đầu hàng dâng huyện Quán Đào cho chúng ta, niệm tình các ngươi đều là những hảo hán, Trương Đại vương sẽ không làm khó các ngươi. Chúng ta chỉ đến thu thập quân lương, lấy đủ lương thực chúng ta sẽ rời đi, quyết không làm hại một cái cây ngọn cỏ của quý huyện.

Tên này có tiếng nói trong vang, hình dáng lại phảng phất chút hào khí, lời khuyên hàng được nói ra từ miệng của hắn cũng làm tăng thêm độ tin tưởng. Các anh em huynh đệ chém giết đã thấm mệt, nghe thấy những lời này, cũng có phần dao động, tất cả đều hướng ánh mắt nhìn Trình Tiểu Cửu, chờ đợi sự phản ứng của hắn.

- Nói như vậy, là do chúng tôi không hiểu ý tứ của Đại vương nhà các ngươi hay sao, nổi loạn đánh nhau vô cớ à?

Trình Tiểu Cửu trong lòng khẽ bất bình một tiếng, lập tức phản bác lại.

- Vậy kết cục cuối cùng của Huyện Bình Ân là như thế nào? Thành Lưu Gia bị tiêu diệt bởi ai? Đừng nói với ta là không phải do đại vương nhà các ngươi làm. Những người dân đó tự dưng lại tự tìm đến cái chết à?

Một tràng phản bác chứa đầy sự phẫn nộ và trách móc khiến cho đám quân Hương dũng ngay lập tức hiểu ra được vấn đề, quên đi cái mộng đầu hàng bảo vệ tính mạng của mình. Huyện Bình Ân cách nơi đây có một trăm dặm, mùa xuân năm rồi bị lũ giặc Trương Kim Xưng đến cướp phá, hơn tám nghìn người trong thành vậy mà chỉ còn sống sót chưa đầy tám trăm người. Người thân của chúng ta đều ở trong thành này, nếu như thành bị thất thủ thì chẳng có ai dám chắc được rằng vợ con gia đình mình sẽ có thể là những kẻ may mắn còn sống sót.

- Những kẻ đó không biết hơn thiệt, dám coi thường uy danh, đắc tội với Trương đại vương nhà chúng ta. Đại vương đương nhiên phải cho chúng biết sự lợi hại!

Tên lính kị binh đó không có cách nào để biện hộ cho sự bạo hành của chúng trước đây, chỉ đành miễn cưỡng nói một cách ngang ngược.

- Vậy thì chúng ta đánh giết các ngươi từ đêm qua đến giờ thì có được coi là đã mạo phạm đến uy danh của đại vương nhà các ngươi hay chưa?

Trình Tiểu Cửu nắm lấy kẽ hở trong câu nói của hắn, chỉ trách một cách triệt để.

- Đúng rồi, Đại vương nhà các ngươi muốn tích thu lương thực và quân lương thì sao không đến chỗ khác mà kiếm, có thể không đến cho chúng ta không? Trừ phi trong huyện Quán Đào chúng ta có chôn tiền ở dưới đất, đại vương nhà các ngươi muốn sau khi vào thành đào đất tìm tiền chăng?!

Bọn sơn tặc cướp bóc lương thực, đương nhiên là sẽ cướp sạch đánh sạch rồi, mọi người càng nghe càng cảm thấy tuyệt vọng, trỏ tay vào tên lính kị binh mà chửi lớn:

- Đừng có mà giả nhân giả nghĩa, có giỏi thì qua đây mà đánh, bọn ta sẽ quyết sống mái với các ngươi!

- Muốn vào trong thành à, trừ phi bọn ta đều chết hết nhé!

Nhìn thấy sự tức giận thù địch phừng phừng của những người trên thành, tên lính kị binh hiểu rằng kế hoạch khuyên hàng của bọn chúng đã thất bại hoàn toàn. Cái kết quả này hắn cũng đã sớm tính đến rồi, nên sau khi chịu chửi một trận, hắn không hề tức giận, mà chỉ cười sau đó lấy từ phía sau yên ngựa một chiếc cung tên, buộc một miếng vải trắng vào thân mũi tên, lên dây nhằm hướng của Tiểu Cửu đang đứng giơ qua giơ lại, nói lớn:

- Đây là bút tích của đại vương nhà chúng ta, phiền tiểu tướng nhà ngươi chuyển lại cho Huyện lệnh đại nhân. Bắt đầu từ lúc này, ba canh giờ sau xin Huyện lệnh đại nhân đưa ra quyết định cuối cùng. Sau ba canh giờ nữa các ngươi vẫn tiếp tục ngoan cố chống cự, thì sau khi thành mất, Huyện Quán Đào này chắc chắn sẽ chìm trong biển máu và lửa.

Nói đoạn gã kéo mạnh cung tên, chỉ nghe thấy một tiếng “Bưng!” giòn giã. Mũi tên dài quét nhanh như điện, hướng về phía mặt Tiểu Cửu. Trình Tiểu Cửu sớm đã dự phòng chiêu này của đối phương, bèn nhanh chóng cúi sụp người xuống, tránh được đầu mũi tên. Sau đó dùng thanh giáo trong tay hất mạnh một cái, khiến cho mũi tên gắn miếng vải trắng thoắt một cái rơi mạnh xuống đất.

Mũi tên ban nãy bắn chính xác, mà tránh cũng khéo léo, khiến cho những người xem bên trong và bên ngoài thành đều không nén nổi tiếng trầm trồ ngưỡng mộ. Trình Tiểu Cửu bị những tiếng trầm trồ kích động nóng dần từng mạch máu, giơ tay với lấy cung tên và hai mũi tên của tên lính đứng bên cạnh, hướng ra phía ngoài thành nói lớn:

- Có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa. Ta khuyên các ngươi nhanh chóng đầu hàng, tránh khỏi bị mất mạng oan uổng!

Vừa dứt lời, hai mũi tên dời cung bay vèo vèo hướng đến chỗ tên lính kị binh. Trước mặt mọi người sao có thể để cho đứa oắt con đó làm cho mất mặt, gã thắng cương chiến mã, giơ cung tên đỡ mũi tên đang lao đến. Mũi tên thứ nhất nhằm giữa mặt đã bị gạt sang một bên rơi xuống đất. Mũi tên thứ hai thì bay vút một cái trúng ngay dưới chân gã.

- Tiểu tặc đê tiện!

Đến lúc này, tên kị binh đen đủi đó mới phát giác ra mục đích thực sự của Trinh Tiểu Cửu là đánh vào chiến mã của mình, tức giận chửi lớn. Muốn quay đầu ngựa để tránh tên thì đã quá muộn. Mũi tên thứ hai găm ngay trên cổ con ngựa chiến, tuy không thể ngay tức thì lấy mạng được nó những cũng khiến cho nó đau đớn kêu gầm ầm ĩ.

- Hí lưu lưu!

Cùng với tiếng hí dài, con ngựa giơ cao hai chân trước, tên thuộc hạ của Trương Kim Xưng ứng phó không kịp, bị hất văng ra khỏi yên ngựa, ngã xuống đất làm bụi tung mù mịt.

- Ha, ha, ha, ha, ha!

Quân lính bên ta cười khoái trá, tiếng cười giòn giã như muốn nói rằng họ đang tạm thời quên đi những khủng hoảng lo sợ ở trong lòng, bọn họ vừa cười vừa giơ cao ngọn giáo trong tay!