Khai Quốc Công Tặc

Quyển 2 - Chương 111: Đông chí (6)

- Mau cút, mau cút! Đừng ở chỗ này? Lắm điều.

Tưởng Diệp tức giận đến làm bộ muốn đá, dùng ánh mắt cứng rắn đuổi cháu họ ra ngoài.

Lại uống vào hơn một canh giờ, đám người Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh cũng chống đỡ không nổi, đều đứng lên, lảo đảo cáo từ về nhà. Thấy bọn họ rời khỏi, nha dịch đang trực buổi tối cũng mượn cơ hội đứng dậy, gửi lời cảm ơn với Đông chủ. Thấy thời gian cũng không còn sớm, Trình Danh Chấn dùng sức dụi dụi mắt, vừa ngáp vừa đề nghị:

- Hôm nay ra về, ngày sau chúng ta tiếp tục đi uống. Dù sao tương lai chắc chắn có cơ hội, không cần phải không say không về được.

- Như vậy sao được, mới uống hơn một canh giờ, về sớm như vậy làm gì chứ?

Lý Lão Tửu vẫn như chưa đủ nghiền, hai chân đặt tại trên bàn lớn tiếng kháng nghị.

- Không được không được, nếu không về, gió lạnh lắm.

Tưởng Diệp đã hết hứng, mơ mơ màng màng đáp lại.

- Đồ sợ vợ, về muộn một chút thì đã sợ sao.

Lý Lão Tửu mắt say lờ đờ liếc sang, nhìn chằm chằm Tưởng Diệp nói.

- Trình, Trình huynh đệ với ta đều là độc thân, không cần về nhà sớm như vậy.

Lời này làm Tưởng Diệp vô cùng không thoải mái, không nhẫn nhịn được tiến lên đẩy y một cái:

- Ngươi nằm mơ đi, đừng dẻo miệng nữa, Trình huynh đệ tuổi còn nhỏ, đại trượng phu sợ gì không có vợ!

Bị đẩy, Lý Lão Tửu không kịp chống tay, cả người ngã lăn ra đất, vẫn say mèm cãi lại:

- Chó má. Con quỷ nhỏ kia ngại bần yêu phú, đã sớm bám kẻ chức cao. Uổng công Trình huynh đệ một lòng yêu thương cô tá, nhưng cô ta lại là kẻ không có mắt đấy.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó a, ngươi!

Nghe thế, Tưởng Diệp đang cảm giác say bị làm tỉnh lại một nửa, giơ tay đánh Lý Lão Tửu một cái, lớn tiếng ngăn cản.

Cũng không biết là thực say, hoặc là giả say, Lý Lão Tửu đã há miệng thì không ngậm miệng lại nữa:

- Chẳng phải sao, ta đã khó chịu thay cho Trình huynh đệ rồi. Tên họ Chu kia ỷ có tiền nhơ bẩn mà đã ức hiếp đè đầu chúng ta đấy. Ta nghe nói, Trình huynh đệ chân trước ra khỏi thành, sau lưng hắn đã cưới nữ nhân của Trình huynh đệ về nhà mình rồi. Căn bản mặc kệ Trình huynh đệ sống hay chết ở bên ngoài.

Giờ phút này chỉ còn lại hai ba người chưa đi, cũng đều say mất lý trí rồi. Lá gan dựa vào rượu mà trở nên mạnh mẽ, Chu Lễ Hổ nhảy lên trước, túm áo Lý Lão Tửu:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai dám bắt nạt Trình đại nhân, ức hiếp Trình Giáo đầu, chẳng khác nào ức hiếp chúng ta.

- Ta, ta không...

Lý Lão Tửu lời nói rõ ràng đã đến bên miệng lên, cũng không dám nói tiếp. Mắt say lờ đờ lướt qua mọi người, ngậm chặt miệng lại.

Trình Danh Chấn đã vì chuyện của Hạnh Hoa mà buồn bực cả ngày, sợ nhất bị người khác nhắc tới trước mặt mọi người. Trong giây lát nghe ra trong lời nói của Lý Lão Tửu còn có nội tình, lửa giận trong bụng rốt cuộc không khống chế được nữa, vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng ra lệnh:

- Đại Chu, buông tay. Để Lý lão ca nói rõ ràng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, họ Chu rốt cuộc làm cái gì?

- Chuyện này cũng là ta nghe được người ta nói thôi. Vương Bộ đầu rõ ràng nhất, ngài tốt nhất là đi hỏi hắn ấy.

Lý Lão Tửu sợ hãi rụt rè nhìn Trình Danh Chấn nhỏ giọng than thở.

Đến mức này rồi, Trình Danh Chấn làm sao còn chờ được, vỗ mạnh bàn, không ngừng thúc giục:

- Nói mau, nói mau, rốt cuộc là sao! Nhị Mao trở về, ta tự khắc đi tìm hắn xác minh!

Lý Lão Tửu bị buộc bất đắc dĩ, đành phải ấp a ấp úng nói lại tình hình cụ thể. Hoá ra ngày đó mọi người đều cho rằng thành trì sắp khó giữ được, cho nên đưa cả nhà toàn bộ chạy đến ở trong bảo trại Chu gia tạm lánh. Tòa bảo trại này được gọi là “Thành trong thành”, tường thành tuy thấp hơn thành khuếch ngoài huyện Quán Đào một chút, nhưng cũng được xây dựng hết sức vững chắc, cứng rắn như sắt. Mặc dù huyện Quán Đào bị bất hạnh công phá, nhưng dưới sự trợ giúp của gia đinh, Chu phủ cứng rắn chống đỡ mười ngày nửa tháng thì cũng không phải là việc khó gì.

Cũng không biết Chu Vạn Chương dựa vào quan hệ gì mà không ngờ cũng được mang theo gia quyết đi vào “Thành trong thành”, kết quả nghe nói ngày hôm trước vừa đi vào, ngày hôm sau con gái Hạnh Hoa đã ở cùng phòng với Nhị công tử Chu gia rồi. Nguy cơ qua đi, Chu Vạn Chương không có cách nào, đành phải nén giận mà đem nữ nhân gả cho Chu nhị công tử làm thiếp, tránh nỗi nhục gia môn này.

- Hạnh Hoa, Hạnh Hoa không phải, không phải loại người như vậy! Không phải...

Trình Danh Chấn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, xuất phát từ bản năng lớn tiếng biện giải. Trong trí nhớ của hắn, biểu muội Tiểu Hạnh Hoa tuy rằng gan lớn chút, nhưng cũng là người xuất thân gia đình đứng đắn, tuyệt đối không làm ra việc đó. Tính tình biểu muội Hạnh Hoa tuy đanh đá một chút, nhưng lại băng thanh ngọc khiết, giống tuyết rơi không vướng bụi trần bên ngoài cửa sổ kia.

- Không có gì là không có khả năng! Nếu không phải chủ động đưa tới cửa, Chu gia sẽ không khinh thường cô ta như thế. Ta nghe nói, Chu nhị công tử thành thân mới (hoặc: tài) ba ngày, đã bắt đầu ra ngoài chơi gái rồi. Mà tình nhân của hắn ta lại ở trong ngõ hẻm ngay cạnh Tiêu Dao lầu đấy.

Nếu Lý Lão Tửu đã mở lời, Chu Lễ Hổ cũng không giấu diếm nữa, đập bàn, tức giận nói.

- Không có tự trọng, không có tự trọng!

Vài tên nha dịch say đến mức chui cả dưới gầm bàn cũng lớn tiếng tổng kết, giống như là cái tát quất lên mặt Trình Danh Chấn.

- Đúng, nữ nhân kia thật không có tự trọng!

Lý Lão Tửu lòng đầy căm phẫn.

- Nhưng cô ta cũng bị báo ứng đấy, không được gặp thiếp lớn, chỉ được làm thiếp. Gặp trượng phu còn phải lén lút, chưa tới nửa đêm là phải quay về.

- Không tự trọng, không có tự trọng!

Thanh âm lè nhè của đám nha dịch quanh quẩn bên tai Trình Danh Chấn. Hạnh Hoa bỏ hắn, không ngờ lại gả cho một kẻ không ra gì như thế. Hắn không nghĩ sự việc lại thế này, trong lòng lại không có chút vui vẻ nào. Hạnh Hoa từ nhỏ chưa từng chịu thiệt thòi gì, gả vào Chu gia, không ngờ bị đối phương đối xử như vậy, Chu công tử chó má này, thật sự là đáng chết mà.

Như có vẻ rất hiểu, Cung thủ Tưởng Diệp còn ghé sát tới, thần thần bí bí nói:

- Thật ra, tên họ Chu kia đúng là đáng ăn đòn. Hay là, chúng ta thừa dịp hắn đêm ra ngoài ghẹo hoa, dạy cho hắn một bài học, cũng để xả giận cho Trình huynh đệ?

Là nên đánh hắn ta một trận! Trong lòng Trình Danh Chấn lập tức dâng lên một sự kích động không thể áp chế được. Cơ hội trút giận gần trong gang tấc, dù không vì mình, vì Tiểu Hạnh Hoa, cũng có thể động thủ. Nhưng...

Đột nhiên, hắn cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng, các huynh đệ thân quen với mình gần như đi hết, lưu lại bất kể là say là tỉnh, gần như tất cả đều là đồ tử đồ tôn của Tưởng Diệp và Lý Lão Tửu Có người rời khỏi là vì buổi tối phải tuần tra ban đêm, có người, cũng là bị Tưởng Diệp và Lý Lão Tửu dùng đủ mọi cách bức đi đấy.

- Ta...ta không thể mang thêm phiền toái cho mọi người.

Trong ánh mắt nóng bỏng, Trình Danh Chấn chậm rãi ngồi xuống.

- Chưởng quầy đấy, tính tiền!