Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 3: Ván bài (3)

Đã nói là làm, ba ngày sau đó, Đại Đương gia Lư Phương Nguyên đầm Cự Lộc đánh ra cờ hiệu báo thù thay đại Đương gia tiền nhiệm Trương Kim Xưng. Hịch văn lan tràn khắp Hà Bắc lục lâm, mời mọi người cùng khởi binh đấu tranh, loại bỏ chính sách tàn bạo của Đại Tùy.

Ở trong hịch văn, Lư Phương Nguyên không tự đề cập đến việc năm đó chính mình ném đá xuống giếng, dò xét đường lui của Trương Kim Xưng. Ngược lại đem mình đặt vào vị trí kế thừa di chí của Trương Kim Xưng. Đem Đại Đương gia Trương Kim Xưng đã qua đời đặt lên một vị trí rất cao. Hịch xưng: "Nâng cờ khởi nghĩa, phản kháng chính sách tàn bạo, cứu dân khỏi nước sôi lửa bỏng!" ; "Nhiều lần đánh bại cường địch, công thành nhổ trại, danh tiếng uy vang khắp lục lâm!" ; "Tham quan nghe thấy hoảng sợ, ô lại nghe thấy nhanh chóng rút tay về!" ; "Di huệ hai chương, quần chúng kính như phụ mẫu" ; "Trạch khoác Yến Triệu, dân chúng trông mong như gió xuân!"

Tuy rằng Trương Đại Đương gia cuối cùng thua trận đã chết, nhưng “Anh linh chưa xa, lệ sinh chi anh dũng, chính khí trường tồn, chấn tinh thần hậu bối.”

Sau khi nhận được hịch văn, lục lâm hào kiệt còn sót lại ở khắp Hà Bắc không ngớt bàn tán, sự việc phát sinh sau đó càng làm bọn họ kinh ngạc, Trình Danh Chấn, Hàn Kiến Hoành, có người nhận ân huệ, có người là địch nhân của Trương Kim Xưng khi còn sống không ngờ cùng nhau hưởng ứng, thề phải thay Trương Đại Đương Gia đòi lại công đạo.

Có thể nói, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi như vậy, hình tượng của Trương Kim Xưng nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lão vốn là một hung thần làm trẻ con khóc thét trong đêm, giờ phút này lại được nhóm lục lâm hào kiệt miêu tả là một người rộng lượng khoan hồng. Lão đã từng là một người giết người không ghê tay, giờ phút này được lục lâm đồng đạo tâng bốc rùm beng là một anh hùng hào kiệt “Trừ bạo an dân”, “Cướp của người giàu thay cho người nghèo”. Tất cả những việc ác lão đã từng làm qua, dường như đều đã theo cái chết của lão mà mất hết. Mà những việc thiện lão làm cũng không được nhiều, ví dụ như nghe theo đề nghị của Trình Danh Chấn, sau khi công phá huyện Quán Đào chưa kịp mang lương thực và đồ quân nhu phân phát cho dân chúng, đã được phóng đại, khoa trương.

Nếu Trương Kim Xưng còn sống, lão tuyệt đối không có mặt mũi nghe mấy lời tán tụng này. Nhưng lão đã chết, lão đã được mọi người tạo cho một bộ mặt mới, biến thành hình tượng, gánh vác sứ mệnh lại một lần nữa đặt trên vai Hà Bắc lục lâm.

Đối mặt với quân địch mạnh như vậy, nhóm quan viên Hà Bắc không thể ngồi chờ chết. Bọn họ ra tay với tốc độ nhanh nhất, dốc toàn lực đánh một trận cuối cùng với đám giặc cỏ. Cày đình quét huyệt, vĩnh tuyệt đoạt hậu.

Trong lúc nhất thời, Quận Thừa quận Thanh Hà mới đề cử là Dương Thiện Hội, quận thừa Võ Dương Ngụy Đức Thâm, Quận Thừa Tín Đô Lưu Tử Hòa, đều đem quân đến bao vây quanh khu vực đầm Cự Lộc. Trình Danh Chấn thống lĩnh Minh Châu Quân, tiền Lục đương gia đầm Cự Lộc Hàn Kiến Hoành cũng đem nhân mã kéo đến bên sông Chương Thủy. Hai bên đều nghe thấy cờ trống, đại chiến dường như sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, Quận thừa Trác quận Quách Huyến từng hợp tác vớiLý Trọng Kiên, thực lực hùng hậu nhất mệnh lệnh công khai truyền đạt rõ ràng chiến thư, lời lẽ khoe khoang giục Đậu Kiến Đức có gan thì đi ra khỏi đồi Đậu Tử, để cùng quyết chiến một trận. Ở chỗ xa hơn, tướng Tùy Tang Hiển Hòa mấy tháng trước bị Minh Châu Quân dùng quỷ kế đánh lén, chỉ đem một ít thân vệ chạy trốn chiếm được sự ủng hộ của lão thủ trưởng Khuất Đột Thông và Nghiêu Quân Tố, một lần nữa triệu tập hai vạn sĩ tốt ầm ầm đi đến, với lời thề phải dẹp yên Minh Châu, rửa sạch nỗi nhục trước kia.

Quảng Tông, một nơi chật hẹp nhỏ bé gần như không tìm ra, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên trở nên huyên náo dị thường. Người đưa tin và thám báo đến từ khắp nơi cảnh tượng lúc nào cũng vội vàng, tình hình mới nhất về quân địch và quân ta phải được báo cáo nhanh nhất đến chủ nhân ở đây, trong tay Trình Danh Chấn thống lĩnh Minh Châu Quân.

Quân trướng lâm thời được dựng lên, Trình Danh Chấn đi đi lại lại bên bàn, trên bàn dựa theo thông lệ trong quân Đại Tùy, dùng đất cát xếp thành địa hình thô sơ trong núi. Một nhóm phụ tá bị cưỡng ép hoặc lừa gạt đến mặt rất đau khổ, dựa theo tình hình mới nhất của ta và địch, loay hoay không ngừng suy tính dự trù, suy diễn hướng đi của cuộc chiến.

Các tướng lĩnh như Đoàn Thanh, Trương Cẩn, Vương Phi, Hàn Cát Sinh đã đi theo Trình Danh Chấn một thời gian dài, cũng đã học được mấy chiêu từ chủ soái. Quay về phía đống cát cùng nhau dự tính xì xào bàn tán. Mọi người đều có cảm giác vô cùng khó xử, không phải là vì sợ hãi quân địch hùng mạnh, mà là không thể tin tưởng thành ý của quân đội bạn. Bởi vì cái gọi là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Lúc này ai là cò, ai là trai ngọc, thật sự rất khó để nhận biết một cách rõ ràng. Mà nếu đánh động thời cơ ngư ông sẽ được lợi nhiều hơn một chút, làm cho nhóm trai ngọc và cò không dám dứt dây động rừng.

- Muốn ra tay phải làm cho sớm, nếu không một khi Tang Hiển đuổi đến, tình huống sẽ trở nên phức tạp hơn!

Hách Lão Đao mặc dù không còn ít tuổi, nhưng tính tình vẫn thiếu điềm tĩnh so với những người thiếu niên, hung hăng đập tay xuống bàn, lớn tiếng ồn ào.

Cạnh bàn không chịu nổi chưởng lực của lão nhân gia, đều nhảy dựng lên, rơi xuống đầy đất. Nhóm văn chức phụ tá đều tức giận xem thường quay về phía Hách Lão Đao, nhưng cũng không dám nói năng lỗ mãng. Thở hổn hển cúi người, đem số liệu bắt đầu suy diễn lại từ đầu.

- Ngũ thúc, bên Hàn lão lục người nắm chắc được mấy phần?

Bị âm thanh ồn ào của Hách Lão Đao thu hút, Trình Danh Chấn dừng bước, nghiêng đầu hỏi.

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, mặt mũi của hắn lại sinh ra biến hóa rất lớn. Trên môi, trên cằm đều dài hơn và nổi lên những sợi râu ngắn, nhìn qua có cảm giác thêm vài phần điềm đạm, chắc chắn.

Có việc làm, Hách Lão Đao lập tức ổn định lại, rất nghiêm túc ngẫm nghĩ mọt chút, thấp giọng hồi đáp:

- Y năm đó Đại Đương gia tạo phản, cũng coi như là có nguyên nhân. Không chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi, về bản chất người này cũng coi như là một người nam nhân tốt. Lúc này nếu đến đây, nói vậy sẽ không dễ dàng lùi bước. Ngươi nếu thật sự lo lắng, ta phải nói rõ chuyện đó, một mặt ôn lại chuyện cũ cùng y, một mặt bất cứ lúc nào cũng đôn đốc y, tránh để y khi lâm trận lại lùi bước.

Trình Danh Chấn chính là có chủ ý này, cười gật đầu,

- Vậy làm phiền Ngũ thúc rồi, người mang theo nhiều thân binh một chút, đề phòng bất trắc. Ta sẽ luôn thám thính động tĩnh ở bên kia, nếu chẳng may người cùng họ Hàn kia xảy ra chuyện gì, ta sẽ chỉ huy đánh để cứu người trở về trước!