Khế Ước Nhân Duyên

Chương 13

Minh Thần Duệ ngủ thẳng đến mặt trời gần chạm đỉnh. Không muốn tỉnh lại a, trong chăn thơm quá đi, chính là hương thơm nhàn nhạt của Nguyệt Cung Sương làm Minh Thần Duệ mê mẩn. Cố ôm chăn hít lấy hít để.

"Cô gia...........Dậy.......Dậy..........Dậy.........nhanh lên"

Tiếng gọi chói tay của Tiểu Xiên que, cộng thêm vài cái đấm của nàng ta trên cánh tay làm Minh Thần Duệ bừng tỉnh. Ngồi phắt dậy.

"Nhà ngươi cháy hả?"

"Không phải nhà của nô tì cháy, mà là nhà của cô gia cháy"

"Ngươi có ý gì?"

"Tiểu thư đã phát hiện ra mất con cá hôm qua, bây giờ đang tra hỏi đám hạ nhân kìa. Huhu. Giờ phải làm sao a?"

"Ngươi không nói, ta không nói sao Nguyệt Cung Sương có thể biết?"

Tiểu Xiên que lắc đầu nước mắt long lanh, Minh Thần Duệ lẩm bẩm. Xuống giường tìm quần áo để mặc. Xong hết thảy hùng hổ hâm dọa Tiểu Xiên que.

"Xiên que! Nếu muốn sống thì ai hỏi gì ngươi đều nói "Không biết"". Nghe chưa?"

"Nô tì đã biết"

"Đi thôi"

Chủ tớ nhà Minh Thần Duệ người trước người sau, tư thế ngẩng cao đầu như thế gian không liên quan đến mình. Minh Thần Duệ tay phe phẩy cây quạt, nhìn trời nhìn đất, là cố tình hướng hồ cá đi tới.

"Tiểu Hoa, chỉ có ngươi cho cá ăn. Nếu ngươi không nhận lỗi thì sẽ xử ngươi theo gia pháp" - Tiểu Lan và Tiểu Mai đang trực tiếp thẩm vấn tì nữ gọi Tiểu Hoa. Nguyệt Cung Sương gương mặt bất biến rãi thức ăn cho cá, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Có chuyện gì?"

"Cô gia hảo" - Nghe Minh Thần Duệ hỏi. Mọi người lập tức hành lễ với Minh Thần Duệ.

Minh Thần Duệ khép quạt lại nhét bên hông thắt lưng, đến trước mặt Mai-Lan cười cười, đợi câu trả lời:

"Hồi cô gia, chuyện là hôm nay Tiểu thư phát hiện cá trong hồ bị thiếu mất một con. Hôm qua Tiểu Hoa phụ trách cho cá ăn. Nô tì chỉ theo lệnh tra hỏi"

Trong lòng chủ tớ Minh Thần Duệ có chút lộp độp, Tiểu Xiên que hai tay xoắn lấy vạt áo. Minh Thần Duệ thì trấn tĩnh hơn.

"Vậy Tiểu Hoa nói thế nào?" - Giả tạo. Giả tạo quá.

Tiểu Hoa khóc lóc, không nói được, vì vậy Mai trả lời thay:

"Tiểu Hoa một mực nói không biết"

"Mai-Lan. Chuyện này quả thật không liên quan đến Tiểu Hoa. Hôm qua là ta lấy túi thức ăn cho cá. Tiểu Hoa vì sợ nên không dám nói thôi. Tha cho cô ấy lần này đi"

Nguyệt Cung Sương tay dừng lại ở không trung, kiềm nén cơn tức trong lòng.

"Vậy tướng công nên cho ta một lời giải thích"

Minh Thần Duệ cho mọi người lui ra, chỉ khi còn lại mình cùng Nguyệt Cung Sương. Mới thong thả đến bên cầu, bình tĩnh, thật bình tĩnh giữ nguyên ngạo khí lúc sáng.

"Giải thích chuyện gì?"

"Tướng công còn giả vờ?"

"Ta không giả vờ, cá của nàng đột nhiên biến mất thì liên quan gì ta? Đâu phải cứ người cho cá ăn sẽ bắt mất cá?"

"Tướng công ngươi giỏi diễn kịch lắm" - Minh Thần Duệ bị Nguyệt Cung Sương kêu hai từ "Tướng công" với ánh mắt như muốn gϊếŧ người thì chân sắp nhũn ra rồi. Giữ im lặng trong lúc này là tốt nhất.

"Ngươi tưởng những trò vặt của ngươi giấu được Nguyệt Cung Sương này sao? Đêm qua ngươi nướng cá phía sau hậu viện nơi ta luyện kiếm, xương cá vẫn còn đó. Ngươi nghĩ ta sẽ đổ oan cho ngươi?"

"Vậy cũng không đủ bằng chứng chứng minh là ta a?"

"Tiểu xiên que đã thú tội với ta rồi. Tướng công vẫn còn muốn chối?"

Quạ đen bay trên đầu, Minh Thần Duệ thật muốn ngửa mặt lên trời mà hét "Tiểu Xiên Que chết bầm". Rốt cuộc ta vẫn chậm hơn Nguyệt Cung Sương một bước. Tiểu Xiên Que người quả thật bán đứng ta trắng trợn vậy sao?

Nguyệt Cung Sương biết hạ nhân của nàng không ai có gan làm thế, sáng nay luyện kiếm nàng phát hiện đóng tro tàn, dù đã dọn dẹp nhưng cũng không thể nào sạch sẽ hoàn toàn, còn có vài xương cá rớt lại bên cạnh. Rảnh rỗi nghĩ ra những trò này cũng chỉ có Minh Thần Duệ, nàng đã cho Mai-Lan chặn đường Tiểu Xiên Que trước.

Minh Thần Duệ vỗ trán, thì ra sáng nay Tiểu Xiên que lo sợ cũng vì nàng tiết lộ bí mật đêm qua với Mai - Lan rồi.

"Đúng, là ta thì sao?"- Nếu chuyện đã rõ, thì nhận thôi, cần gì phải chối. Cùng lắm lại trừ lương.

"Ngươi có biết cá này là Thái tử ca ca tặng ta khi còn nhỏ không? Ta khó khăn lắm mới nuôi lớn nó, nó rơi một cái vảy ta còn đau lòng"

"Cùng lắm cô xin lại một con nữa"

"Ngươi nghĩ sẽ có sao?"

"Vậy chứ cô muốn làm sao?"

- --

Mai-Lan-Cúc-Trúc và Tiểu Xiên que đứng bên ngoài, cách Tiểu thư và Cô gia của họ rất xa. Chỉ có thể nhìn hành động, cũng không thể nghe được gì. Chỉ có Tiểu Lan có tài đón khẩu hình miệng thôi. Và hiện tại cô đang dịch lại cho mọi người nghe.

Tiểu Xiên que thì rối rắm muốn khóc lên, bởi vì nàng sợ nha, sợ Cô gia sẽ xử tội mình.

- ---

"Giờ nàng có gϊếŧ ta thì con cá cũng không sống được" - Minh Thần Duệ nhún vai, vẻ mặt vô tội đê tiện.

"Cho nên ta cho ngươi xuống sống chung với chúng"

Lời vừa dứt, Nguyệt Cung Sương kéo vạt áo của Minh Thần Duệ rồi xô ra. Bởi vì không có chút phòng bị nào nên Minh Thần Duệ đã rơi xuống nước một cách nhẹ nhàng.

"Ùm" - Nước văng tung tóe. Minh Thần Duệ không kịp nói lời gì, trước mắt là cá rỉa quanh thân, trời ơi, ta bị làm thức ăn cho cá? "Nguyệt Cung Sương độc ác".

Vừa mở miệng nước lại tràn vào, sặc nước lên não. Ôi đáng ghét, hồ này thật ra rất sâu. thân sen, rễ sen, lá sen quấn lung tung vào quần áo, giờ chủi lên cũng khó khăn. Quần áo cổ đại thật phiền phức.

Nguyệt Cung Sương nhìn thấy cánh tay Minh Thần Duệ, sau đó mặt nước lại im ắng. Có chút hốt hoảng gọi to:

"Minh Thần Duệ, ngươi đừng đùa ta, mau lên đây?"

Minh Thần Duệ loáng thoáng nghe tiếng kêu của Nguyệt Cung Sương, nhưng không hiểu sao không thể nổi lên, cứ như có một lực hút kéo mình ở lại, sắp hết hơi rồi a.

Kìa, phía trước có một khoảng trống hình chữ nhật, trông giống như cánh cửa phát sáng. Minh Thần Duệ nhớ ngay đến hiện đại. Lần trước không phải cũng từ dưới nước chui lên sao, nếu như bây giờ thử chui qua đó, sẽ có cơ hội trở về nha a. Cho nên dùng hết sức bình sinh còn lại hướng nơi phát sáng mà bơi.

Nguyệt Cung Sương nhìn mặt nước có chút cử động, không nghĩ nhiều liền nhảy xuống. Nàng nhìn thấy Minh Thần Duệ đang bơi xa hơn, nàng cũng rất ngạc nhiên tại sao dưới hồ nước này lại có chỗ phát ra ánh sáng chói lòa đó.

Tất nhiên Minh Thần Duệ đang tìm được đường sống mà đi, còn Nguyệt Cung Sương thì sợ Minh Thần Duệ gặp chuyện, nắm được cánh tay Minh Thần Duệ kéo trở về.

Minh Thần Duệ đang vui vẻ lại phát hiện mình không di chuyển được, nhìn ra mới biết bị Nguyệt Cung Sương giữ chặt. Trơn mắt nhưng rất tiếc chỉ có thể lắc đầu, trợn mắt mắng thầm. "Nguyệt Cung Sương cô buông tha cho ta a"

Nguyệt Cung Sương nhìn Minh Thần Duệ lắc đầu nguầy nguậy, tay chỉ về phía ánh sáng, tưởng rằng tên này vì thiếu dưỡng khí phát nước tràn vào não rồi, không biết hướng chồi lên để thở sao.

Thế là.............

Nguyệt Cung Sương môi chạm lấy môi Minh Thần Duệ, thổi khí vào. Sau đó lôi Minh Thần Duệ đạp nước nổi lên.

Trên bờ một trận huyên náo "Tiểu thư, Cô gia". Gọi ào, Một đám gia đinh khác đang nhảy xuống tìm kiếm.

"Nguyệt Cung Sương cô làm cái gì vậy hả?" - Sau khi nổi lên mặt nước, Minh Thần Duệ giãy dụa.

"Ngươi bị điên sao? Ngươi không bơi lên. Muốn tự sát cũng không cần tự sát ở trong hồ cá của ta đi"

Tất cả gia đinh, thị nữ, Nguyệt lão gia, Nguyệt phu nhân, Vân Hy công chúa im lặng trên bờ nghe đầy đủ đoạn đối thoại này.

Minh Thần Duệ không cần để ý có mặt ai, điên cuồng lên: "Ta đang rất tỉnh táo, cô có biết ta sắp tìm được đường về nhà rồi không hả? Chỉ cần một chút nửa thôi. Nhưng mà...."

Ngửa mặt lên trời, hai tay đập mạnh xuống nước. "Tất cả đều là tại cô -Nguyệt Cung Sương"

Bắt đầu bơi vào bờ. Bở lại Nguyệt Cung Sương đang ấm ức, làm ơn mà mắc oán.

"Này, cô định làm tiên nữ tắm giữa hồ sen sao?"

Minh Thần Duệ bơi ngược trở lại, xòe tay ra đợi Nguyệt Cung Sương. Khi tiếp xúc bàn tay mềm mại có chút lạnh ngắt của Nguyệt Cung Sương, Minh Thần Duệ nói nhỏ. "Có chuyện gì nói sau, giờ thì đóng kịch một chút"