Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 18: Không phải muỗi cắn

Edit: Lune

Ban đầu, nghe Bách Tâm Vũ nói vậy, Cố Cẩm Miên hoàn toàn không tin.

Cậu cho rằng, Bách Tâm Vũ đang nghe trộm chẳng may bị bắt tại trận nên mới nghĩ ra cái lý do sứt sẹo vớ vẩn như thế để lấp liếm.

Hiện giờ Ân Mạc Thù đang ở trong đoàn làm phim của đạo diễn Lâm, từ trên xuống dưới cậu đều đút lót cả rồi, không nói đến việc Ân Mạc Thù được chăm chút thế nào, nhưng tuyệt đối không có chuyện bị đánh.

Sau đó, Cố Cẩm Miên - người nhớ rất rõ các tình tiết liên quan đến Ân Mạc Thù trong nguyên tác, chợt nhớ ra tuyến thời gian trong truyện, mấy ngày này Ân Mạc Thù sẽ vào một đoàn làm phim nhỏ, sau đó gặp phải một chuyện rất tồi tệ trong đấy.

Hắn đánh nhau với ai đó.

Người này cùng Cố Cẩm Miên trong nguyên tác cũng biết nhau.

Độc giả còn gọi cậu với người nọ là cặp đôi biếи ŧɦái trắng đen.

Đồng tử của Cố Cẩm Miên co lại, "Ở đâu?"

Bách Tâm Vũ nhìn sắc mặt của cậu mà khiếp vía, vội vàng chỉ về một hướng, "Ở phòng hóa trang bên kia."

Hắn chột dạ bổ sung thêm một câu, "Tạm thời còn chưa bị đánh... nên..."

Nhưng rõ ràng Cố Cẩm Miên không nghe thấy câu sau của hắn, ngay lúc Bách Tâm Vũ đưa tay chỉ hướng cậu đã lao đi rồi.

Khi Cố Cẩm Miên đến, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, có vết sẹo trên đuôi mắt phải, đang nắm chặt tay hùng hổ đi về phía Ân Mạc Thù.

Nhìn qua như định lao vào đánh Ân Mạc Thù vậy.

Dây thần kinh trên mặt Cố Cẩm Miên co giật dữ dội, vội vàng xông tới như một quả pháo nhỏ vừa châm ngòi. Cậu nhanh chóng kéo Ân Mạc Thù ra phía sau mình, sau đó đá người kia một phát cực kỳ tàn nhẫn.

"Quý Minh, tôi làm cỏ cả nhà chú luôn đấy!"

Trong nguyên tác, sau khi Ân Mạc Thù bị đuổi ra khỏi tòa nhà Cố thị, vất vả lắm mới nhận được một vai diễn, không lâu sau cũng tiến tổ quay phim. Nhưng chính tên cuồng bạo lực này đã đánh nhau cùng Ân Mạc Thù, làm gãy sống mũi của hắn, khiến Ân Mạc Thù không chỉ bị thay thế mà về sau cũng vì vết thương trên mặt này, không thể đóng phim và hoạt động kinh doanh trong một thời gian dài.

Giờ thì khác, Ân Mạc Thù đã gia nhập một đoàn làm phim hàng đầu, nhận được một vai diễn tốt như vậy, nếu bị thương lần nữa và không thể quay phim thì...

Đá chết cái tên biếи ŧɦái nhà mi.

Cố Cẩm Miên gần như dùng hết sức cho cú đá này.

Đau quá.

Biểu cảm trên gương mặt của Cố Cẩm Miên gần như nứt ra.

Người đối diện tuy bị tấn công bất ngờ, nhưng không hề bị đá bay như trong dự đoán, hơn nữa cũng không ngã xuống đất mà chỉ lùi lại hai bước về sau, vẻ mặt của gã chuyển từ tức giận sang sợ hãi rồi lại về tức giận.

Trong nguyên tác, Quý Minh cùng Cố Cẩm Miên còn được gọi là cặp đôi biếи ŧɦái đen trắng, màu đen này là chỉ Quý Minh.

Ngoại trừ làn da ngăm đen, còn bởi vì gã là người có khuynh hướng bạo lực, đặc biệt thích dùng bạo lực để tra tấn người khác, một số phòng tập quyền anh trong thành phố S cũng đã phải đóng cửa vì gã.

Có một sở thích như vậy nên vóc người đương nhiên cũng rất này nọ, có khi vóc dáng gã còn nuột nà hơn mấy ông huấn luyện viên ở phòng tập gym, được chụp ảnh in trên tờ rơi ấy chứ, hệt như cái cột điện bằng sắt.

Nếu là trước đây, Cố Cẩm Miên hoàn toàn không thể đá nổi gã.

Nhưng Cố Cẩm Miên ở thế giới này, quanh năm nhốt mình trong phòng làm chuyện mờ ám, người vừa trắng vừa gầy lại vừa yếu, với Quý Nam - người hay ngồi trong văn phòng thì còn có thể quật ngã được, nhưng cái tên chó kia thì không đá gục nổi.

Vừa đau vừa quê.

Thấy Cố Cẩm Miên lao lên đá mạnh một cú, cả người ngay sau đó cũng hơi lảo đảo không đứng vững được. Ân Mạc Thù được Cố Cẩm Miên che chở phía sau mới giật mình hoàn hồn, đưa một tay ra đỡ lưng cậu.

Ngay cả khi Cố Cẩm Miên đá người, cũng không quên dang tay bảo vệ hắn.

Trong thang máy của tòa nhà Cố thị lần đó, khi nghe cậu nói muốn bảo vệ hắn, rõ ràng hắn đã dọa cậu sợ rồi mà...

Nhưng lần này cậu vẫn cứ xông lên.

Không cần suy nghĩ đã kéo hắn ra sau lưng bảo vệ.

Ân Mạc Thù không khỏi suy nghĩ, có phải dù hắn từ chối hay hù dọa cậu bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn sẽ xông lên hết lần này đến lần khác đúng không.

Bàn tay của Ân Mạc Thù để trên lưng Cố Cẩm Miên hơi cử động, xương sống của cậu cũng không phải to khỏe gì cho cam.

Quý Minh hoàn hồn khỏi cú sốc, vẻ mặt không thể tin nổi, chất vấn: "Cố Cẩm Miên, cậu điên à? Sao lại đá tôi?"

Chưa kể vóc dáng nhỏ bé của Cố Cẩm Miên thì cậu cũng lấy đâu ra can đảm để đá gã chứ.

Chỉ nói về mối quan hệ trước đây của họ, Cố Cẩm Miên tuyệt đối sẽ không đá gã ta.

Mặc dù nhà họ Quý không bằng nhà họ Cố, nhưng Cố Cẩm Miên luôn tỏ ra yếu thế trước mặt gã, bởi vì Cố Cẩm Miên muốn có tin tức của Quý Nam thông qua gã, cần gã giúp đỡ để được "gả vào" nhà họ Quý.

"Tôi đá chú đấy sao không, cái đồ biếи ŧɦái chết tiệt!"

"......"

Không chỉ mình Quý Minh im lặng mà ngay cả những người nghe thấy tiếng động vừa chạy tới hóng hớt cũng im lặng.

Cố Cẩm Miên chửi người khác là biếи ŧɦái chết tiệt.

Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, một lòng muốn vì dân trừ hại.

Cậu không biết danh tiếng biếи ŧɦái bên ngoài của mình không thấp hơn người kia là bao hả.

Cố Cẩm Miên chửi xong, trong lòng vẫn còn tức giận, lại chuẩn bị mở miệng chửi tiếp.

Một cánh tay bỗng vòng qua, ôm eo cậu rồi đi lùi về sau. Cố Cẩm Miên chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống sofa bên cạnh, cái chân chuẩn bị đá người kia vẫn còn đang cong lên.

Nói thật là giờ vẫn còn hơi đau, nếu đứng kiểu gì cũng sẽ đau hơn nữa.

May mà Ân Mạc Thù đã đỡ cậu ngồi xuống sofa.

Bé con tốt ghê.

Nhưng... sao nhìn vẻ mặt lại không vui thế kia nhỉ?

Ân Mạc Thù đỡ cậu ngồi xuống ghế rồi đứng dậy, hắn cúi đầu nhìn cậu, mí mắt mỏng hơi căng ra, ánh sáng trong mắt mờ mịt không rõ.

Không biết có phải do ngoài trời đột nhiên âm u hay không mà Cố Cẩm Miên bỗng cảm thấy lành lạnh.

"Cố Cẩm Miên, sao cậu lại đá tôi! Cậu bị điên à?"

Cố Cẩm Miên lập tức quay đầu lại, "Chú dám đánh Ân Mạc Thù mà còn hỏi tôi sao lại đá chú á? Anh ấy quý giá như vậy, nếu làm anh ấy bị thương, chú có kham nổi không hả?"

"Hả? Tôi đánh cậu ta?" Quý Minh tức giận, "Cậu không biết nửa tháng trước cậu ta đã đánh tôi tàn nhẫn thế nào ở câu lạc bộ quyền anh đâu!"

Ngay cả mặt than của Cố Cẩm Miên còn nhìn ra được vẻ khinh bỉ, đủ thấy được trong lòng cậu đang khinh thường gã bao nhiêu. "Quý Minh, chú chó nó vừa thôi, nửa tháng trước Ân Mạc Thù còn đang chuẩn bị tiến tổ, thời gian sắp xếp công việc còn không có, lấy đâu ra thời gian đến mấy nơi như thế, đây là lý do mà ai cũng biết đấy."

Nói rất hợp lý.

Mọi người trong đoàn làm phim đều tin.

"Đm cậu, những gì tôi nói đều là sự thật!"

Gương mặt của Cố Cẩm Miên ngay lập tức trở nên lạnh như băng, "Quý Minh, chú vì che giấu hành vi bạo lực của mình, không chỉ chửi tục mà còn nói dối, chẳng lẽ chú không sợ bị sét đánh à?"

Quý Minh thậm chí còn tức hơn nữa, bộ dáng hùng hổ chuẩn bị lao về phía trước.

"Oành..."

Quý Minh vừa giơ chân lên, một tiếng sét chói tai bỗng từ trên trời đánh xuống.

Năm phút trước bên ngoài trời vẫn đang nắng, tiếng sấm này đến mà không báo hiệu gì hết, âm thanh lại to như vậy, khiến nhiều người cực kỳ kinh sợ, thậm chí còn có cô gái bịt tai lại hét ầm lên.

Người sốc nhất là Quý Minh.

Ngay khi Cố Cẩm Miên nói rằng gã không sợ bị sét đánh à, đang lúc muốn xông lên đánh người lại tình cờ có tiếng sét xuất hiện, vừa to vừa vang giống như bầu trời đang nổi giận vậy.

Quá trùng hợp.

Bầu không khí ở hiện trường hơi quỷ dị.

Quý Minh vừa sợ vừa tức giận, "Cố Cẩm Miên, cậu, cậu... Mà nếu tôi đánh cậu ta thì sao, liên quan đ*o gì đến cậu? Cậu cố tình tìm rắc rối đấy à?"

Liên quan gì đến cậu?

Đó tất nhiên là việc của cậu!

Đoàn làm phim quay ở khu thắng cảnh, điều kiện có hạn nên phòng thay đồ tạm thời là một phòng dùng chung, tất cả mọi người đều hóa trang ở đây vì vậy phòng cũng rất lớn. Trong ngoài đều có người, nhất là bên ngoài lúc này có rất nhiều người đang hít drama.

Cố Cẩm Miên nghĩ, hai ba ngày không tiếp xúc gần gũi với Ân Mạc Thù.

Cho dù không đáp lại tên cuồng bạo lực này thì cũng nên cố gắng biểu diễn một lần.

Cố Cẩm Miên ngây người hai giây, đột nhiên vươn tay ra ôm lấy eo Ân Mạc Thù đang đứng bên cạnh, sau đó úp mặt vào eo hắn.

Cậu nhắm chặt mắt lại, oan ức lên tiếng: "Anh ơi, chân em đau."

"......"

Đá người khác lại kêu đau chân?

Cậu còn nhớ hôm trước đã ném Quý Nam xuống đất, hơn nữa động tác còn đẹp thế nào không?

Cho nên, đúng là, người đang yêu không vặn nổi nắp chai mà*.

(*)Kiểu có người yêu cái là hay tỏ ra mong manh dễ vỡ để làm nũng với người yêu ấy mọi người.

Ôi! Mùi gì chua thế không biết.

Lần thứ hai bị ôm, Ân Mạc Thù không còn quá căng thẳng như trước nữa, nhưng sau khi nghe cậu nói, người hắn vẫn hơi cứng nhắc.

Hắn nhìn xuống cái đầu nhỏ đang dán chặt vào eo mình, ánh mắt không rõ, không biết nghĩ gì mà vài giây sau lại để tay sau gáy Cố Cẩm Miên rồi... nhéo một cái.

Dưới cái nhìn của người khác thì đó giống như đang vỗ về vậy.

Cổ của Cố Cẩm Miên lập tức cứng lại, cảm giác nguy hiểm tựa như bị dã thú tóm chặt gáy, không biết đang tò mò, hay đang thăm dò con mồi để chuẩn bị nuốt vào bụng, hơi thở nguy hiểm kia bắt đầu từ gáy lan dọc theo cột sống đi thẳng xuống dưới.

Cố Cẩm Miên dựng thẳng lưng ngay lập tức.

Cậu ghé sát vào eo Ân Mạc Thù nên không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt.

Dưới nguy hiểm, cơ thể vô thức dựng thẳng lưng rồi buông lỏng tay ra.

Lông mi của Ân Mạc Thù hơi rũ xuống.

Tay cậu còn chưa buông ra hẳn, ngón tay vẫn đang đan vào nhau, nhưng giây sau đã siết lại như cũ. Cậu ôm chặt eo hắn, mặt mày nhăn lại, "Anh ơi, em đau thật mà."

Quý Minh nhìn mà ngu người, "Cố Cẩm Miên, cậu điên thật hả?"

Cố Cẩm Miên: "..."

Cố Cẩm Miên đang đắm chìm trong "tình yêu" nên không thèm cãi nhau với gã, vừa xoay đầu đúng lúc nhìn thấy đạo diễn Lâm vừa chạy tới.

Cậu lập tức chỉ vào Quý Minh để phàn nàn: "Đạo diễn Lâm, chú ta vào đoàn phim của ngài, còn đánh diễn viên của ngài nữa!"

"......"

"Chú ta có phải người trong đoàn phim đâu, một người đầy tai tiếng như vậy mà lại cho vào đây, tôi nghĩ nên nghiêm trị người đã cho chú ta vào."

Đạo diễn Lâm nói thầm trong lòng, cậu còn dám nói người ta, không phải người đầy tai tiếng như cậu cũng vào đoàn làm phim à.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài vẫn lớn tiếng hỏi: "Cậu Quý, cậu không phải người của đoàn làm phim, cũng không phải nhà đầu tư đúng chứ. Vậy cậu đến đoàn làm phim của chúng tôi làm gì vậy?"

"Cháu trai Quý Nam của tôi là nhà đầu tư, chẳng lẽ tôi không đến được à?"

Thái độ ban đầu của gã còn rất hống hách, sau khi đọc tin nhắn mới trên điện thoại, thái độ bỗng ôn hòa hơn nhiều, ''Tôi đến thăm trường quay."

Nói rồi gã quay đầu nhìn về phía Cố Cẩm Miên, "Được rồi, đừng phát điên nữa. Ngày nào cậu cũng bảo tôi giúp cậu theo đuổi Quý Nam, Quý Nam mà thấy cậu như vậy thì còn theo đuổi thế nào được nữa."

Mi tâm Cố Cẩm Miên nhảy dựng lên, "Chú đừng có nói bậy!"

Sợ gã nói ra chuyện gì, Cố Cẩm Miên nói: "Chú không thấy giờ tôi đang thích ai à? Đừng có cố tìm cách phá hủy tình cảm của bọn tôi."

Quý Minh định nói gì nữa nhưng lại bị Hàng Uyển Đình mới tới cắt ngang: "Chú Quý, người cậu Cố thích hiện giờ là Ân Mạc Thù chứ không phải Quý Nam."

Thế mà lại nói giúp cậu?

Cố Cẩm Miên kinh ngạc nhìn về phía y.

Quý Minh chậc chậc lấy làm kỳ lạ, những vẫn rất hoài nghi, "Thật á, rõ ràng trước kia cậu ta suốt ngày khóc lóc đòi lấy Quý Nam mà?"

Cố Cẩm Miên: "..."

Hà Bất Tẫn chó chết!

Trong khi họ đang nói chuyện, Ân Mạc Thù rút tay từ gáy Cố Cẩm Miên đưa lên cổ mình, điều chỉnh lại phần trang phục hơi bó sát trên người.

"Tôi từng nghe thấy một bé gái la hét trong công viên, nói khi nào lớn sẽ kết hôn với anh trai mình." Dứt lời hắn quay đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ cười, bàn tay thả ra nhưng vẫn để hờ vào phần da mỏng trên cổ mình, "Khi chưa trưởng thành, trẻ con đâu thể phân biệt được giữa yêu và thích đơn thuần."

Không hiểu sao, khi đối mặt với nụ cười của hắn, y lại không thể nói bất cứ điều gì để phản bác lại.

Thấy cậu vẫn im lặng, Hàng Uyển Đình quay sang cười nói với Cố Cẩm Miên: "Coi như cậu Cố thích Ân Mạc Thù là thật đi, nhưng... cậu thích cậu ta, vậy cậu ta có thích lại cậu không?"

"Không phải lại đơn phương đấy chứ?"

Chữ "lại" này nhưng đâm chọt vậy.

"Mọi người đều biết cậu chạy tới chạy lui trong đoàn làm phim vì cậu ta, hơn nữa còn biết rõ sở thích của cậu ấy. Vậy cậu ta có biết cậu thích gì không?"

Hàng Uyển Đình không rõ thế nào mà không nhằm vào Ân Mạc Thù, các câu hỏi gay gắt đều nhắm vào Cố Cẩm Miên.

Cố Cẩm Miên hơi bực bội.

Tất nhiên Ân Mạc Thù không biết, trước đây họ đã gặp nhau đâu.

"Tất nhiên là tôi có biết." Ân Mạc Thù lên tiếng.

Cố Cẩm Miên: "? "

Ánh mắt của hắn vừa vặn bắt gặp khuôn mặt đang ngẩng lên của Cố Cẩm Miên, ánh sáng lập lòe trong đó phảng phất thấy hơi mập mờ, có lẽ tâm trạng của hắn đang rất tốt, mọi người nhìn nụ cười của hắn cảm thấy rất chói mắt, "Cậu ấy thích... nốt ruồi."

"Gì cơ?"

Không biết có phải bị rung động trước nụ cười của hắn, hay là hai chữ cuối vừa thốt ra quá trầm thấp hay không mà rất nhiều người còn chưa nghe ra thế nào.

Động tác Ân Mạc Thù nhẹ nhàng thoải mái, chậm rãi cởi trang phục trên người.

Dưới cổ áo là chiếc cổ vừa dài vừa trắng trẻo, hắn hơi ngả đầu về sau, mái tóc đen nhánh xõa ra, để lộ chiếc cổ đẹp không sao tả xiết.

Hầu kết nhô ra như phủ thêm một lớp hormone đầy nam tính trên vẻ đẹp mong manh này.

Trên hầu kết của hắn có một nốt ruồi rất nhỏ.

Nhỏ như vậy nhưng vừa nhìn ai cũng có thể thấy được là vì xung quanh nó hơi đỏ đỏ.

Giống như muỗi cắn... nếu con muỗi to bằng con châu chấu.

Vậy làm sao lại đỏ được?

Ân Mạc Thù vừa nói Cố Cẩm Miên thích gì ấy nhỉ?

Đang trầm ngâm nhìn cảnh đẹp, hai mắt đạo diễn Lâm đột ngột mở to.

Lưu Manh Manh bỗng nhiên vỗ mạnh vào đùi mình một cái.

Cố Cẩm Miên: "...!"

》❆《

Tác giả có điều muốn nói:

Miên Miên: Bạn nghĩ bình nước Teletubbies của tôi có màu gì?

Đúng thế, là màu bạn đang nghĩ đó.