Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Chương 603: Không đắc tội nổi

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Người này chỉ vừa mắng ra khỏi miệng, cây phất trần tựa như có sinh mệnh vậy, nhẹ nhàng vung lên khiến vài ám vệ nữa hộc máu.

"Cậu nhìn đi, bần đạo tính đúng không? Tôi nói các người có họa đổ máu, các người lại cố chấp không tin?" Đạo sĩ tà mị lắc đầu thở dài.

"Muốn chết!"

Sắc mặt Nguyên Sinh âm trầm như chảy ra nước, bước lên tấn công đạo sĩ tà mị.

Thực lực của Nguyên Sinh không phải thứ mấy tên ám vệ bình thường của Ám Tứ có thể so sánh, ra tay độc ác quyết đoán, muốn lấy mạng đạo sĩ tà mị.

"Anh bạn nhỏ này, cậu cũng có họa đổ máu!" Đạo sĩ tà mị nhìn Nguyên Sinh.

Nguyên Sinh đương nhiên sẽ không để ý lời anh ta nói, chỉ mấy bước đã vọt lên trước mặt.

"Quỳ xuống." Đạo sĩ tà mị cười lạnh một tiếng, dùng một ngón tay nhấn vào đầu gối của Nguyên Sinh.

Tốc độ của ta cực nhanh, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không thấy rõ động tác của anh ta.

"A...!"

Nguyên Sinh hét thảm một tiếng, cùng lúc đó đã quỳ rạp dưới chân đạo sĩ tà mị.

"Ông..." Trên mặt Nguyên Sinh lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Từ lúc sinh ra cho đến nay, anh ta thấy qua không ít nhân vật kinh khủng, nhưng tốc độ như thế kia thì đây là lần đầu tiên anh ta được thấy.

"Hiểu lầm hiểu lầm..." Giọng nói của Nguyên Sinh run rẩy, lập tức chịu thua, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đắc tội loại người này không có bất kì chỗ tốt nào.

"Ồ, hóa ra là hiểu lầm? Vậy tới lau giày giúp tôi đi." Đạo sĩ tà mị cười phúc hậu như một người vô hại.

"Việc này..." Nguyên Sinh cắn răng.

Đáng chết!

Cuối cùng anh ta vẫn dùng cổ tay áo lau nước bọt trên giày của đạo sĩ tà mị.

Người này tuyệt đối không phải người mà anh ta có thể đắc tội nổi.

"Như vậy được chưa..." Nguyên Sinh hỏi.

"Phiền cậu thanh toán tiền bói quẻ." Đạo sĩ tà mị cười, tiếp tục yêu cầu.

"Được..." Nguyên Sinh hít sâu một hơi, lấy ra mười tờ 100 tệ mới tinh đưa cho đạo sĩ tà mị.

"Ờm... Không đủ, mỗi người một nghìn tệ, các người đông như vậy... Hay là thế này đi, tôi giảm giá cho các người, tổng cộng chỉ lấy một vạn tệ*." Đạo sĩ tà mị suy nghĩ, sau đó nói.

(*) 1 vạn = 10.000.

"Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy..." Nguyên Sinh lắc đầu.

"Không có tiền mặt?" Đạo sĩ tà mị thành thục lấy ra máy POS được nhét trong người, "Ủng hộ quẹt thẻ chuyển tiền."

Biểu cảm của mọi người: "..."

Diệp Oản Oản đứng từ xa quan sát đạo sĩ tà mị, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Vốn dĩ cô cho rằng đạo sĩ có khuôn mặt anh tuấn này cùng đám người Nhiếp Vô Danh kia đều là dân bán hàng đa cấp.

Không ngờ võ công của anh đạo sĩ này lại khủng bố như vậy, Nguyên Sinh trong tay anh ta giống như loài giun dế vậy, thậm chí còn không có đường để đánh trả... Không! Phải nói là cả tư cách đánh trả cũng không có!

"Nhóm người Nhiếp Vô Danh rốt cuộc có thân phận gì..." Trong lòng Diệp Oản Oản tò mò.

Cô nhớ rõ trong ngày mừng thọ của ông nội, cô mua được một chế phẩm từ xương thú trân quý chỉ với một trăm tệ, lúc ấy cô còn tưởng mình may mắn nhặt được của hời, hiện tại xem ra nhóm người ấy tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện ngoài mặt.

Cùng lúc này, Nguyên Sinh lấy ra thẻ ngân hàng quẹt một vạn tệ chuyển cho đạo sĩ tà mị.

Các thành viên của Ám Tứ nhìn đạo sĩ tà mị như quỷ, ai nấy đều sợ mất mật, họ chưa từng nghe Đế Đô có một nhân vật khủng bố như vậy...

"Chúng ta đi!"

Nguyên Sinh làm gì còn tâm trạng ăn mừng nữa, phất tay với thành viên Ám Tứ rồi bước đi, không muốn đứng ở đây thêm giây phút nào cả.