Khi học bá yêu thầm

Chương 1 : Người tôi thích thầm hoàn toàn chẳng để tôi vào mắt

Lý Lương Khiết là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11- ban thực nghiệm A.

Là người hướng dẫn của một trong hai lớp mũi nhọn của trường điểm Nhất Trung, cô vô cùng có trách nhiệm về việc đào tạo và đôn đốc học sinh học tập và rèn luyện, vì vậy mỗi tuần cô đều chuẩn bị bài kiểm tra nhỏ dành riêng cho ban thực nghiệm A, dĩ nhiên bài thi này không liên quan gì đến những bài kiểm tra của nhà trường.

Hiện tại cô đã hoàn thành xong việc chấm điểm của bài thi tuần này.

Cô giáo Lý đặt chồng bài thi lên bàn, quay lại mỉm cười hòa ái nhìn cậu học sinh đứng bên cạnh.

Cậu có dáng người cao cao, mảnh khảnh, nước da trắng trẻo, trên gương mặt cực kì ưa nhìn đeo một cặp kính lộ rõ sự trí thức.

- Lần này làm rất tốt, chỉ có 2 điểm nữa là đạt tối đa, An Lạc Dương, giữ vững thành tích xuất sắc này em nhất định sẽ thẳng tiến không Thanh Hoa thì Bắc Đại.

Cậu học sinh mỉm cười rạng rỡ, khẽ trả lời:

- Em cảm ơn cô. – Nhưng trong lòng lại nghĩ : Nhưng trước mắt mục tiêu của em, là phải đạt hạng 1 toàn trường cơ.

Sau khi đưa ra vài lời khuyên, Lý Lương Khiết giao chồng bài thi cho An Lạc Dương đem về lớp phát, cô lại yên lòng ngồi làm đề cho tuần sau.

An Lạc Dương rời khỏi phòng giáo viên, băng qua hành lang khu 1 dãy A.

Trường Nhất Trung là trường điểm, tất cả học sinh ưu tú nhất của trường được chọn lọc vào hai ban thực nghiệm A và B. Để tạo không gian tốt nhất cho những vị tinh túy này học tập, trường còn sắp xếp dồn tất cả lớp thực nghiệm vào một dãy nhà riêng, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng điều này cũng có chút bất tiện, mỗi lẫn An Lạc Dương chạy lên phòng giáo viên cũng phải đi qua tới mấy dãy nhà, lại còn phải khuân theo không phải vở bài tập thì cũng là đề thi, mệt muốn chết.

Nhưng cậu cũng sẽ không ai oán trước mặt giáo viên, còn phải giữ hình tượng chứ!

Đúng lúc này từ khu ban thực nghiệm đi ra, một nam sinh cáo ráo đang đi về phía này.

Anh mặc một cái áo phông trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi đồng phục không cái khuy, gương mặt điển trai, từng nét góc cạnh, như tạc tượng, đậm nét nam thần thanh xuân, dưới ánh nắng phả vào từ cửa sổ hành lang, có chút lóa mắt.

An Lạc Dương cảm khái “ Thật đẹp trai.”

Lúc này Trần Kỳ đã bước tới trước mặt cậu.

An Lạc Dương liếc nhìn anh, mỉa mai:

- Hôm nay thật có duyên ha, tôi còn gặp được lớp trưởng ban B cơ đấy, giờ này không học mà còn đi đâu, trốn học sao?

Cậu chỉ muốn kiếm chuyện để có cơ nói vài câu với Trần Kỳ một chút, chứ lí nào Trần Kỳ học bá có thể trốn học đi chơi.

Trần Kỳ nhìn An Lạc Dương chằm chằm, thấy một tầng mồ hôi trên lớp da trắng mịn của cậu. Hai mắt hơi động, lãnh đạm đáp:

- Không có.

An Lạc Dương :... - Cậu không thể nói thêm mấy câu với tôi được à?

Thất vọng vì nam thần quá lạnh lùng, An Lạc Dương chỉ biết lặp lại câu lần nào gặp cũng nói:

- Hừ, cứ chờ đấy, cậu chỉ huênh hoang khi còn hơn điểm tôi thôi, bài thi sắp tới sẽ không được vậy nữa đâu.

Nói rồi cậu bê chồng thi lướt qua. Trần Kỳ hơi giật mình quay đầu lại, lên tiếng:

- Này...

An Lạc Dương quay lại.

- ... Thôi, bỏ đi. - Trần Kỳ quay lưng bước đi, để lại gương mặt ngây ra vì tức giận của An Lạc Dương.

Trần Kỳ, sao tôi lại thích cái người như cậu chứ ?

Vừa ấm ức vừa đi, An Lạc Dương tủi thân khóc trong lòng một chút.

Kiếp trước chắc chắn là cậu tạo nghiệp. Kiếp này thích tên trai thẳng vô tâm Trần Kỳ mà.

Cảm thấy con đường theo đuổi người thương đầy mịt mù phía trước, cậu chỉ biết than thở. Người ta có khi còn không đặt cậu trong lòng kìa.

Chắc chỉ khu giành được hạng nhất của Trần Kỳ mới giúp cậu gây được sự chú ý mà thôi.

Nhưng mà gian nan quá, dù cậu có làm bài tốt đến đâu, Trần Kỳ vẫn luôn hơn cậu, dù là chỉ mấy điểm.

Aaaa, không được, phải học tập thôi.

~~~

Ban thực nghiệm B của trường Nhất Trung đang trong tiết tự học. Dù là vậy cả lớp vẫn im ắng, chỉ có thể nghe tiếng lật trang sách, gấp giấy thi, xột xà xột xoạt.

Trần Kỳ ngồi bàn thứ ba từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ hướng ra vườn trường.

Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ đang ôm đề đi ở hành lang phía bên kia vườn trường, dường như là cậu đã ôm đống đề nặng ấy từ tận phòng giáo viên xa ơi là xa.

Trần Kỳ vội vàng đứng dậy, phát ra tiếng động lớn, cả lớp quay ra nhìn anh. Trần Kỳ không để ý, vội vàng đi ra khỏi lớp.

- Anh Kỳ đi đâu vậy?

- Đang trong giờ học luôn đấy!

- Hành động của học thần không ai hiểu được đâu.

Trần Kỳ chạy vội tới chỗ An Lạc Dương, chỉ mong có thể phụ cậu bê đồ, nhưng đáp lại anh lại là ánh mắt khiêu khích yêu nghiệt của cậu.

- Giờ này không học còn đi đâu, trốn học sao?

Trần Kỳ sững sờ, cứ liên quan tới An Lạc Dương là anh lại hấp tấp. Quan hệ của hai người gay gắt như vậy, sao có thể để anh giúp.

Nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi, vẫn toát ra dương quang sáng láng, anh không khỏi ngẩn người.

Thích người này như thế, nhưng người nọ lại không ưa anh một tí nào, nếu như, nếu như anh không đạt được hạng nhất, có lẽ người nọ sẽ chẳng bao giờ đặt anh vào mắt.

Thở dài một hơi, đành để cậu bước đi.

Phải làm sao, làm sao để cậu có thể thích anh đây?