Khi học bá yêu thầm

Chương 10: Búp bê sứ của ban thực nghiệm A

Hôm nay là một ngày phi thường đen đủi với An Lạc Dương.

Mắt kính dạo này cậu đã mờ rồi, đang dự tính cuối tuần sẽ đi cắt kính mới, nhưng sáng nay mơ mơ màng màng lúc tỉnh dậy xảy tay làm rớt kính từ trên bàn xuống dưới đất, một bên mắt bị vỡ.

An Lạc Dương cận nặng, không có kính thế giới xung quanh liền mờ ảo, khó chịu vô cùng.

Lúc bước xuống cầu thang cậu phải dè dặt từng bước, chỉ sợ hụt chân là có án mạng.

Trên đường đến trường Mộc Tranh Tử liên tục lo lắng:

- Hay thôi cậu nghỉ đi, dù sao đến lớp cũng không nhìn thấy bảng, học hành được đâu.

An Lạc Dương liếc mắt nhìn “em gái hờ” :

- Cậu nghĩ tôi cần nhìn bảng để hiểu bài chắc.

Mộc Tranh Tử:... . - Được rồi, là cô sai, là cô quên mất hàng xóm nhà mình là học thần.

An Lạc Dương trong tâm trạng bứt dứt khó chịu bước vào trường.

Lúc bước tới máy bán hàng tự động, cậu nheo mắt thành một đường thẳng mới nhét đồng xu vào khe bé tí được.

Cầm hộp sữa vừa mua lên, mới quay người lại đã bị va trúng.

Cái ngày xui xẻo gì vậy trời.

- Mình xin lỗi, cậu không sao chứ?- Một giọng nói thanh thoát vang lên.

An Lạc Dương ngẩng đầu, nhìn người mình vừa đụng trúng.

Dù mắt mờ nhưng cậu cũng phải công nhận một điều rằng cô gái này xinh đẹp vô cùng.

Cô gái đứng đối diện mặc đồng phục Nhất Trung, cái bộ đồng phục xấu tệ thật tệ mà Mộc Tranh Tử mỗi khi mặc đều giảm mấy phần nhan sắc ấy vậy mà trên người cô gái này lại phá lệ khí chất thanh xuân.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cao mà nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn sáng như sao.

An Lạc Dương liếc nhìn bảng tên.

Lưu Nhược Vy.

- Xin lỗi, cậu... là An Lạc Dương ban thực nghiệm A sao?

- Phải, là tôi.

Lưu Nhược Vy đưa tay vén tóc, nở nụ cười rạng rỡ làm chói mù mắt mờ của An Lạc Dương.

- Đây là mình may mắn vô tình va phải học thần của trường rồi. Xin chào, mình là Lưu Nhược Vy lớp 1 ban cơ bản.

An Lạc Dương gật đầu.

- Chào cậu, tôi là An Lạc Dương.

Cô gái được cậu đáp lại càng cười tươi, cho người khác cảm giác thân thiết.

- Giờ mình phải đi có việc, chào cậu nha, bạn học An.

Liếc nhìn Lưu Nhược Vy đi xa, An Lạc Dương thầm nghĩ, cô ấy cứ như hoa hậu thân thiện ấy nhỉ.

Đem cái tên Lưu Nhược Vy quẳng ra sau đầu, An Lạc Dương mang hộp sữa về lớp học.

Kết thúc tiết học buổi sáng, An Lạc Dương cầm cơm hộp bà Lạc làm cho cậu muốn xuống căn tin ăn. Vừa hay gặp Trần Kỳ cũng bước ra.

An Lạc Dương vui vẻ chạy tới:

- Đi ăn trưa sao, trùng hợp quá, cùng đi nhé.

Trần Kỳ ngạc nhiên nhìn An Lạc Dương:

- Kính cậu đâu?

- À, vỡ mất rồi.

- Có nhìn rõ không?

- Cũng tạm, chưa mù.

Trần Kỳ và An Lạc Dương vừa nói vừa đi về phía cầu thang.

Ánh mắt Trần Kỳ cứ luôn đặt trên mặt cậu khiến cậu bồn chồn muốn chết, không nhịn được hỏi:

- Gì vậy? Mặt tôi dính gì sao?

Trần Kỳ mỉm cười:

- Bình thường đã đẹp, không đeo kính nhìn cậu như búp bê sứ.

Cực kì chọc người khác nâng niu. Trần Kỳ nuốt câu nói ám muội kia lại.

An Lạc Dương giật mình, nháy mắt mang tai đã đỏ ửng, quên không nhìn cầu thang, liền lỡ chân bước hụt xuống, vừa vặn Trần Kỳ đang đi trước cậu hai bậc.

- Á.

An Lạc Dương cứ tưởng mình té cầu thang đến nơi, thì đã được Trần Kỳ nhẹ nhàng xoay người dang tay ôm cậu vào lòng, bước chân không loạng choạng, lại có thể vững vàng không lộn về phía sau.

Tim cậu như muốn rớt ra ngoài.

Lúc định hình lại liền phát hiện cậu đang nằm gọn trong lòng Trần Kỳ.

An Lạc Dương tự nhận mình không hề lùn, ít ra cũng cao 1m78, lại thêm dáng người mảnh khảnh khiến không ít người cho rằng cậu cao trên mét tám.

Nhưng đứng cạnh Trần Kỳ thì hoàn toàn không đọ lại.

Nhờ chơi bóng rổ từ thời sơ trung nên chiều cao Trần Kỳ vượt trội vô cùng, chắc chắn phải cao hơn An Lạc Dương cỡ mười xăng ti mét.

Giờ phút này bị người ta ôm lấy, không phải trong bóng tối như đêm hôm ấy ở quán lẩu khiến An Lạc Dương vừa mừng vừa thẹn.

Để không bị lộ tâm ý của mình, cậu vội vàng lưu luyến tách ra.

- Cảm ơn nhé, suýt thì tôi té gãy chân rồi.

Trần Kỳ trong mắt có chút mất mát, lại nhíu mày lo lắng nhìn cậu:

- Mắt cậu mờ thật là nguy hiểm đấy, đi đứng cẩn thận vào.

Rồi không chờ cậu đáp, Trần Kỳ đã nắm lấy tay cậu.

- Tốt nhất là để tôi dẫn.

An Lạc Dương tuy không mù lòa tới mức ấy, nhưng có cơ hội nắm tay nam thần, hiển nhiên đồng ý.

Thế là học sinh Nhất Trung buổi trưa ấy có một phen khiếp vía khi thấy hai giáo thảo của họ tay trong tay đi trong sân trường.

[ BÙNG NỔ DIỄN ĐÀN NHẤT TRUNG: Hai giáo thảo như nước với lửa trở thù thành bạn, tình đồng chí cảm động trời xanh dắt tay nhau trên sân trường]

Topic nọ vừa đẩy lên diễn đàn thì nhận hàng trăm bình luận.

[ Tôi cũng nhìn thấy nè, thật không thể tin nổi, tôi cảm giác nhìn thấy chuyện kinh thiên động địa như vậy thì đi tỏ tình với crush tỉ lệ bị từ chối sẽ giảm đi rất nhiều nha.]

[ Oaaa, hai học thần nhan sắc đỉnh cao như vậy, trời định là phải làm bạn rồi. Xem họ đứng cạnh nhau thôi đã cảnh đẹp ý vui rồi.]

...

[ Mọi người không cảm thấy họ rất có gian tình à? Đàn ông con trai ai lại nắm tay nhau giữa thanh thiên bạch nhật như thế?]

[ +1 cho lầu trên, CP này tôi đu. Quá xứng lứa vừa đôi.]

...

[ +47 cho lầu trên]

[ Hủ nữ thật đáng sợ, nhìn gì cũng ra tư tình.]

Tất nhiên những việc này hai nhân vật chính còn chưa biết.

Sau khi giải quyết “bữa trưa tình yêu” cùng nhau.

An Lạc Dương và Trần Kỳ men vườn trường trở về khu nhà ban thực nghiệm.

Đúng lúc này đụng mặt người quen.

Cô nàng xinh đẹp Lưu Nhược Vy đang ôm một xấp giấy tờ gì đó đứng trước lối vào khu nhà.

Vừa nhìn thấy hai người liền vui vẻ đi tới.

- Trần Kỳ, mình tới đưa giấy tờ của hội học sinh cho cậu.

An Lạc Dương ngạc nhiên, không ngờ người này lại quen biết Trần Kỳ.

Trần Kỳ nhận lấy giấy tờ, lật lật xem vài trang liền nói.

- Xử lí ổn đấy, cậu làm tốt lắm hội phó Lưu.

Lưu Nhược Vy lại nở nụ cười thương hiệu tươi roi rói. Bất ngờ nhận ra còn có An Lạc Dương.

- Ây, là cậu sao bạn học An. Buổi chiều tốt lành nhé.

An Lạc Dương gượng cười đáp lại, cậu mơ hồ cảm thấy cô gái này có gì không đó khiến cậu lưu tâm, nhưng lại không biết đó là gì.

Lưu Nhược Vy lại hướng Trần Kỳ nói:

- Lần này Hứa Giai Tuyền nghỉ học e là khá lâu, lại phải nhờ vả cậu, cậu có cần đến văn phòng đối chất với cậu ấy vài câu không? Như vậy cho hiểu rõ tình hình.

Trần Kỳ gật đầu tỏ vẻ có lý, liền nói:

- Vậy cậu đứng đây chờ tôi chút. – Nói rồi quay lại nắm lấy tay An Lạc Dương.- Nào, tôi dẫn cậu lên lớp trước.

Dù sao cũng được nắm tay đã rồi, Trần Kỳ còn đang có việc, An Lạc Dương cũng không muốn làm phiền.

- Thôi, nếu cậu có việc thì đi đi, tôi đâu phải con nít.

- Lỡ cậu lại té ra đấy thì sao.

An Lạc Dương luống cuống bị Trần Kỳ kéo đi, cậu hơi lo lắng ngoảnh đầu nhìn về phía Lưu Nhược Vy, chỉ thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn lại cậu, một chút khó chịu cũng không có.

- Cậu làm trong hội học sinh sao Trần Kỳ?

Trần Kỳ lắc đầu, nghiêm túc giải thích:

- Hội trưởng là Hứa Giai Tuyền, là bạn học cũ cấp hai của tôi. Lên cấp 3 thì cùng học ở ban B Cậu ta dạo trước mắc bệnh nặng, nên thường xuyên nghỉ học, cũng phải chuyển từ ban thực nghiệm xuống ban cơ bản để tiện cho thời gian dưỡng bệnh. Tuy giờ đã khỏi nhưng vẫn thường xuyên nghỉ lắm. Mỗi lần như vậy cậu ta đều nhờ tôi giúp một tay xử lí công vụ của hội học sinh. Vừa rồi là Lưu Nhược Vy, hội phó hội học sinh.

An Lạc Dương gật gù tỏ vẻ đã hiểu, hai người cũng đã đến trước cửa lớp ban A.

- Vất vả cho cậu thật đấy.

- Cảm ơn đã lo lắng.

Trần Kỳ mỉm cười rồi quay người vội vã rời đi.

An Lạc Dương vừa bước vào lớp đã đối mặt với một đống ánh mắt khác lạ.

- An học bá, có biết cậu và Trần Kỳ ban B lại lên super topic của diễn đàn rồi không?

- Cậu không còn muốn đối chọi với cậu ta nữa à? Sắp đến kì thi tháng rồi đó!

- An học bá thân với Trần học thần lắm à?

- Lớp phó học tập, cậu với lớp trưởng ban B thân từ bao giờ vậy?

Một đống người nhao nhao hỏi làm An Lạc Dương hoa cả mắt, ù cả tai.

Cậu ngó lơ đám bạn không lo học hành chỉ rãnh rỗi đi hóng chuyện lại rồi đi về chỗ.

Hạ Trì Tử đang ngồi cặm cụi làm đề, cậu ta đã được chọn trong kì thi loại vừa rồi, bây giờ đang ấp ủ niềm tin giành được huy chương olympic.

Thấy An Lạc Dương đi tới nhóc mập ngẩng đầu chào rồi lại tiếp tục làm bài.

An Lạc Dương đặt người xuống ghế thì Vương Khả Nhạc lại gần.

- Một tuần nữa là thi tháng. Lần này cậu không ầm ĩ hứa hẹn mình sẽ vượt điểm Trần Kỳ nữa sao?

An Lạc Dương nghĩ đến mối quan hệ tốt đẹp giữa cậu và Trần Kỳ liền cười ngây ngốc.

- Bây giờ với tôi vượt cậu ấy cũng vui đấy, nhưng không vượt cũng không sao.

- Vậy mà thực sự trở thành bạn tốt của nhau rồi đấy.

Sau này sẽ còn là thứ khác tốt hơn cơ. An Lạc Dương thầm nghĩ, rồi bỗng nhớ ra gì, bâng quơ hỏi:

- Cậu biết Lưu Nhược Vy không?

Vương Khả Nhạc nhướn mày như đang cố lọc bộ nhớ.

- À, là Lưu Nhược Vy của hội học sinh. Cậu không biết cô ấy à? Là hoa khôi của Nhất Trung đấy.

An Lạc Dương ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô gái đó xinh đẹp thật.

Lúc này bà tám Uông Minh và Hàn Thất Nguyệt hóng được chuyện liền quay xuống góp vui.

- Lớp phó học tập, năm ngoái bầu hoa khôi, cậu cũng có một suất đấy.

An Lạc Dương trợn mắt.

Cái quái gì vậy?

Cậu là con trai cơ mà.

Hàn Thất Nguyệt hồi tưởng như nhớ ra chuyện gì vui lắm, bắt đầu không ngừng nghỉ:

- Lần đó không biết ai cho cậu một danh ngạch vào. Thế mà sau đó thật sự có rất nhiều người bầu cho cậu. Cho đến vòng chung kết chỉ còn cậu và Lưu Nhược Vy. Đám hoa si của cô ấy bắt đầu chỉ trích sao một nam sinh lại có mặt trong danh sách hoa khôi. Liền nhận được một đống đáp trả gay gắt. Cãi vã ỏm củ tỏi rồi admin đành trao hoa khôi cho Lưu Nhược Vy với lí do hoa khôi để con gái làm hợp hơn.

Uông Minh lại thêm vào:

- Nếu mà không phải admin nghiêng về phía Lưu Nhược Vy chắc chắn danh hiệu hoa khôi đã là của Lạc Dương rồi. Vậy thì lớp ta sẽ có vị lớp phó học tập vừa là giáo thảo vừa là giáo hoa.

An Lạc Dương tức giận đáp trả:

- Tôi không có cần cái danh hiệu đó đâu!!!

Đột nhiên cậu lại nhớ tới lúc Trần Kỳ khen cậu đẹp giống búp bê sứ, mặt thoáng đỏ.

Không biết... không biết Trần Kỳ năm đó có tham gia cuộc bình chọn này không.

Nếu có, thì anh ấy đã bầu cho ai?