Khi học bá yêu thầm

Chương 11: Khí chất nam thần của Nhất Trung

Kì thi tháng lần thứ 2 của năm học đã kết thúc.

Lần này nhà trường còn thêm vào mỗi môn một câu siêu cấp khó để thử thách học sinh trong lớp bồi dưỡng Olympic khiến nhóm học sinh ban cơ bản than trời than đất.

Cả ba người An Lạc Dương, Trần Kỳ, Tiêu Dật của lớp Toán đều hoàn thành được câu khó đó khiến thầy Văn vui vẻ không thôi, không ngừng khích lệ 2 tuần chạy nước rút trước kì thi là lúc cần phải nâng cao năng suất học tập, nhất định sẽ đạt được giải thưởng.

Ban giám hiệu Nhất Trung còn liên tục điều chỉnh thời khóa biểu để tạo thời gian cho những học sinh mũi nhọn này.

Lúc này thì Sở giáo dục cũng đã chọn lựa xong hai thí sinh ấn định còn lại của các môn.

Với môn Toán.

Một là người tên Tô Thần, học sinh của Nhị Trung.

Người thứ hai là một nữ sinh trường Tam Trung tên Hoàng Mộng Đình.

Một tuần trước kì thi, lấy Nhất Trung làm địa điểm tập hợp. Các học sinh tham gia kì thi tề tựu tại hội trường trong nhà của Nhất Trung.

Lúc này An Lạc Dương mới có cơ hội tiếp xúc với hai người kia.

Tô Thần là một nam sinh gầy gò, mắt kính thậm chí còn dày hơn cả cậu, cả người đều tỏa ra hai chữ “ mọt sách” nồng đậm.

Nữ sinh Hoàng Mộng Đình khá thân thiện, có gương mặt tuy không quá xinh lại khiến cho người nhìn có cảm giác dễ chịu, gần gũi.

Hoàng Mộng Đình hâm mộ nói:

- Trước đây tôi còn tưởng học sinh Nhất Trung chắc chắn đều giống bạn học Tô. Cả người đều có khí chất sách vở. Nhưng xem ra lầm rồi, nhìn ai cũng hoạt bát, tuy học hành chăm chỉ nhưng không khiến các bạn ấy mất đi sự nhiệt huyết của thanh xuân.

Vừa nói cô ấy vừa liếc Tiêu Dật bộ dạng cà lơ cà phất, bộ dạng mà không nói thì không ai biết cậu ta là học thần môn Toán cả.

An Lạc Dương mỉm cười, cực kì nhân tiện mà quảng bá hình ảnh Nhất Trung:

- Nhà trường luôn sắp xếp cho chúng tôi chương trình học hợp lí. Tuy thời gian học nhiều, có đủ loại kì thi, kiểm tra, khảo sát, áp lực không nhỏ nhưng nhà trường vẫn vô cùng tâm lý, luôn xây dựng môi trường học tập thoải mái.

Nghĩ đến hai bà tám Uông Minh và Hàn Thất Nguyệt giờ ra chơi nào cũng lướt điện thoại đọc diễn đàn là biết rõ nhất.

Chỗ nào giống học sinh ban thực nghiệm chứ???

Hoàng Mộng Đình nhìn ba người lớp Toán của Nhất Trung.

Một người hoạt bát,gương mặt phảng phất hơi thở thanh xuân, luôn cười tươi rói, khiến người khác nhìn cũng thấy vui.

Một người thì da trắng mịn, mắt đào hoa, ngũ quan thì đến con gái cũng phải ghen tị, có cảm giác gió xuân phơi phới, mát dịu trong lòng.

Người còn lại thì đúng là cực phẩm, mắt phượng lạnh nhạt, gương mặt từng góc cạnh toát lên sự nam tính mãnh liệt.

- Đến giá trị nhan sắc cũng hơn hẳn trường khác.- Cô bật tiếng cảm thán. Biết vậy năm đó đã không ngại đường xa thi vào Nhất Trung, biết đâu bây giờ lại là bạn học thân thiết của mấy học thần này.

Các học sinh tham dự kì thi xếp thành từng hàng đứng trong hội trường.

Sở trưởng giáo dục bước lên bục, bắt đầu đọc diễn văn cổ động học sinh.

Sau đó thì hiệu trưởng trường Nhất Trung cũng đi lên phát biểu đôi lời.

Buổi gặp mặt kết thúc, mỗi học sinh được phát cho một phong bao, cái gọi là “lệ phí đi đường” của các em.

Tiêu Dật mở phong bao hé mắt vào, liền mừng như được mùa:

- Lạc Dương, nhiều lắm, phen này tôi có tiền máy chơi game mới rồi.

An Lạc Dương giần giật khóe miệng, ánh mắt kiêng kị liếc nhìn vị Sở trưởng đang đứng cách họ không xa.

Sẽ không bị nghe thấy chứ?

Cách ngày lên đường tới Bắc Kinh chỉ còn ba ngày, các lớp bồi dưỡng đều được bỏ thời gian trên lớp để ôn luyện.

Các thí sinh trường khác cũng được triệu tập tới Nhất Trung chạy nước rút.

Hoàng Mộng Đình cảm thấy cả người căng thẳng, khó thở vô cùng.

Cô trước đây cũng từng đối mặt với không ít kì thi, nhưng tầm cỡ như Olympic quốc gia thì thực sự là lần đầu.

Nhìn những người khác trong đội tuyển hoàn toàn không có lo lắng khiến cô càng thêm áp lực.

Sự kiêu ngạo của một học bá từng ấy năm bỗng chốc tan biến khi thấy những đối thủ quá đáng gờm.

Chỉ sợ không bằng bạn học, vô cùng mất mặt.

Hoàng Mộng Đình ra khỏi lớp học, bước tới máy bán hàng tự động.

Tay cô run run đến nỗi nhét đồng xu vào khe cũng khó khăn, đồng xu liền rơi xuống đất.

Đang muốn cúi xuống nhặt thì một bàn tay khác đã nhặt lên.

Cô ngẩng đầu nhìn.

Là Trần Kỳ.

- Bạn ... bạn học Trần?

Trần Kỳ cầm đồng xu đút vào máy bán hàng, ngay lập tức lon coca rơi từ bên trong xuống khe chứa.

Hoàng Mộng Đình nhặt lon coca lên.

- Cảm ơn cậu.

- Không có việc gì phải căng thẳng cả.- Trần Kỳ bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.

Hoàng Mộng Đình kinh ngạc, nhìn bóng lưng xa dần muốn gọi lại nhưng không dám.

Chỉ một câu nói qua loa, lại khiến cô xóa tan mọi áp lực, ấm lòng đến lạ.

~~~

An Lạc Dương cảm thấy ngồi trong phòng học hoài quá nhàm chán, muốn ra ngoài hóng gió.

Nhìn Tô Thần đàn cặm cụi làm đề, Tiêu Dật lại lăn ra bàn ngủ, Hoàng Mộng Đình không biết đi đâu còn Trần Kỳ tới hội học sinh chưa về.

Cậu nhẹ nhàng chuồn luôn, dù sao các thầy cô Nhất Trung cũng không quá để ý việc học sinh cúp tiết mà lang thang trên sân trường.

Ở ngôi trường này, bạn có thể ngủ trên lớp, có thể ăn trong giờ học, có thể cúp tiết, miễn là, bạn đi thi có thành tích tốt là được.

Đây chính là đặc ân khác biệt của trường điểm Nhất Trung.

An Lạc Dương lẻn ra ngoài, muốn lên thư viện đọc sách thư giãn.

Vừa bước tới cửa thư viện lại thấy Trần Kỳ từ trong đó đi ra.

Anh nhìn thấy cậu, thoáng ngạc nhiên:

- Đến đọc sách sao?

- Ừ. Cậu định về à?

Trần Kỳ khựng lại giây lát, đột nhiên giơ quyển sách đang cầm trong tay:

- Ấy chết, tôi mượn nhầm sách rồi.

An Lạc Dương vui vẻ:

- Vậy vào thư viện với tôi.

- Được.

Thủ thư là một giáo viên trẻ tên Hải Lan.

Cô nhìn bảng tên học sinh, liền biết là hai học sinh giỏi nức tiếng, cũng không dị nghị việc cúp tiết lên thư viện.

Chỉ kì quái nhìn Trần Kỳ như muốn nói: Cậu vừa mượn sách đi ra cơ mà.

Trần Kỳ đi theo An Lạc Dương chọn sách, thấy cậu bỏ qua hết những cuốn sách kiến thức, kĩ năng, tiểu thuyết văn học, thắc mắc hỏi:

- Cậu muốn tìm gì vậy?

- Truyện cười.

- ... .

An Lạc Dương giải thích:

- Mấy ngày nay tôi làm bài nhiều đến căng cứng cả người, muốn tìm cái gì đó thư giãn chút.

Nói rồi cậu bước nhanh về phía trước, vòng qua kệ sách.

Trần Kỳ nhìn An Lạc Dương qua khe hở của khung tủ đựng sách, chỉ thấy nắng chiều rực rỡ chiếu lên mái tóc đen mềm, trên đôi mắt biết cười của cậu, không khỏi rung động mãnh liệt.

An Lạc Dương tìm được quyển sách hợp ý, quay lại thì thấy Trần Kỳ đứng ngây người giữa hàng sách.

Trong không gian eo hẹp giữa những kệ sách, hai người đứng nhìn nhau.

Cả hai đều mang tâm tư khác nhau nhìn người mình thầm thích.

Dẫu biết rằng để đến bên người ấy khó khăn cỡ nào.

Dẫu biết rằng người ấy đã thích một ai đó không phải mình.

Trái tim vẫn thủy chung nhận định, không phải là người trước mặt, thì không được.