Khi học bá yêu thầm

Chương 12: Tiến công theo đuổi

An Lạc Dương cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Trần Kỳ tiến triển rất tốt đẹp, chỉ là cái danh giới để bẻ cong trai thẳng thực sự quá khó.

Ngày mai hai người sẽ lên xe khởi hành tới Bắc Kinh dự thi cùng Trần Kỳ.

Phải nghĩ cách gì đó để khiến anh ấy rung động mới được.

An Lạc Dương đứng trước gương trong nhà tắm, ngắm nhìn gương mặt mình.

Nhìn qua nhìn lại gần hai chục phút cũng chẳng thấy có chỗ nào là hợp với tiêu chuẩn mẫu người yêu của Trần Kỳ cả.

Thở hắt ra một hơi, cậu quyết định chưng cầu ý kiến của “ tình thánh”.

- Hi cục cưng, nghe mẹ nói em sắp đi thi Olympic hả? - Từ điện thoại phát ra âm thanh ngái ngủ của một người phụ nữ.

An Lạc Dương lăn lộn trên giường, đi vào vấn đề:

- Chị à, em đang thích một người.

- Ừ. Rồi sao?

- Chị không bất ngờ sao?

An Lạc Nguyệt hừ một cái:

- Hai tháng trước mẹ gọi điện nước mắt lưng tròng đã thông báo rồi cậu ạ.

An Lạc Dương suýt quên mất lần bố mẹ cậu ôm nhau khóc nức nở.

- Chị, chị giúp em đi.

- Giúp cưng gì? Theo đuổi con gái nhà người ta à?- Bên kia vang lên tiếng trêu đùa.

- Người em thích là con trai.

Đầu dây bên kia chợt lâm vào yên lặng. An Lạc Dương chợt nghe thấy tiếng bịch như vật nặng rơi xuống đất đi kèm với tiếng loảng xoảng của đồ kim loại va chạm.

- Chị à?

- Tiểu... Tiểu Dương! Em không thấy come out như vậy quá bất chợt à??? Chị mày già rồi không chịu được những cú sốc đột ngột thế này đâu.

- Rồi chị có giúp em không?

~~~

Sáng hôm sau, An Lạc Dương thức dậy lúc 4 giờ 30.

Dù biết rằng 8 giờ mới là thời gian tập trung, nhưng cậu phải dậy sớm, để lát nữa lên xe còn ngủ.

Hehe.

An Lạc Nguyệt đã dạy cậu kĩ càng. Dù là con gái hay trai, nếu muốn rung động, sẽ có hai cách.

Cách thứ nhất là làm người kia choáng ngợp với vẻ đẹp của mình trong một khoảnh khắc nào đó.

Cách thứ hai là tiếp xúc thân mật, lợi dụng sự gần gũi khiến người ta rung động.

Vì nam thần là trai thẳng, nhan sắc của cậu cũng không dùng được, nên cậu quyết định chọn cách thứ hai.

Phải thật gần gũi với nam thần.

Cơ hội tốt nhất là khi lên xe, cậu và nam thần ngồi cạnh nhau, cậu sẽ ngủ gật và dựa vào vai nam thần.

An Lạc Dương cảm thấy mình suy tính quá cao tay, chỉ sợ bản thân không giả vờ ngủ được đành phải thức dậy sớm một chút.

Sửa soạn xong đồ, cậu bước ra phòng khách.

Nhìn đồng hồ mới điểm 6 giờ sáng khiến An Lạc Dương sốt cả ruột, ngả người trên ghế sô pha.

Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến khiến cậu lờ mờ mắt.

Không được!!!

Phải ngủ trên vai Trần Kỳ, không ngủ trên sô pha.

Cậu đứng dậy đi qua đi lại cố làm mình tỉnh táo nhất có thể.

Lúc này mẹ cậu từ phòng ngủ đi ra thấy cảnh tượng con trai “ tung tăng” trong phòng khách mà trợn trọn mắt.

- Tiểu Dương! Con căng thẳng đến điên rồi à?!

Cố gắng mãi mới giết thời gian xong. An Lạc Dương thất thểu ra khỏi nhà.

Trước cổng trường Nhất Trung đã đậu sẵn 3 chiếc xe khách, bấy giờ đã có rất nhiều thầy cô và học sinh đến cổ vũ.

Mộc Tranh Tử thấy cậu vui vẻ vẫy tay:

- Lạc Dương! Thi tốt nha!!!

An Lạc Dương gật đầu, đi tới nói chuyện với thầy Văn.

- Lạc Dương hả, nhìn em có vẻ mệt thế? Em lên xe trước đi.

An Lạc Dương dáo dác nhìn quanh vẫn chưa thấy Trần Kỳ, bèn lên xe trước.

Trong xe mới có một vài bạn học, đều là học sinh Nhất Trung.

An Lạc Dương ngồi vào vị trí thứ ba từ trên xuống, bên cạnh cửa sổ, ngồi chờ Trần Kỳ tới.

Càng lúc càng nhiều học sinh lên xe, nhưng mãi vẫn không thấy Trần Kỳ, An Lạc Dương bắt đầu lo lắng, đừng nói anh ấy không lên xe này đấy chứ, nhưng thầy Văn đứng đón học sinh ở xe này, theo lí anh ấy chắc chắn phải lên xe này mới đúng.

Nhìn chỗ ngồi trống trong xe càng lúc càng ít, An Lạc Dương thấy kế hoạch của cậu sắp lung lay rồi.

Vừa nghĩ vậy thì một bóng người bước lên xe.

Là Hạ Trì Tử.

Hạ Trì Tử nhìn thấy An Lạc Dương vui vẻ chạy tới.

- Tôi ngồi cùng cậu nhé lớp phó học tập.

Vẻ mặt An Lạc Dương sớm đã đen như đáy nồi.

Nhìn trong xe còn ba chỗ trống, hai chỗ còn lại đều là học sinh ban B.

Cậu lại còn là bạn cùng bàn của Hạ Trì Tử, nghĩ thế nào thì từ chối cũng không hợp lẽ.

- Đư.. Được. – An Lạc Dương vặn vẹo nụ cười đồng ý.

Dường như ông trời muốn trêu ngươi cậu.

Ngay khi Hạ Trì Tử vừa đặt mông xuống thì hai người Trần Kỳ, Tiêu Dật bước lên xe.

An Lạc Dương muốn đập đầu chết cho rồi.

Trần Kỳ nhìn cậu, rồi nhìn Hạ Trì Tử bên cạnh, bình tĩnh đi xuống hàng sau ngồi cạnh một bạn học ban B.

Tiêu Dật cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi.

8 giờ 30 phút sáng, đoàn xe bắt đầu lăn bánh.

An Lạc Dương thấy cậu sắp không xong rồi, hai mắt cứ lập lờ líu díu lại, dù có nỗ lực mở to đến đâu cũng dần dần hạ xuống.

Trần Kỳ ngồi ở hàng ghế phía sau, nhìn qua tấm kính gắn ở trên trần xe đằng trước ghế lái, trông thấy An Lạc Dương đã lịm ngủ, không khỏi bật cười.

Ăn gì mà đáng yêu quá vậy .

Chợt trông thấy đầu nhỏ của An Lạc Dương đang dần nghiêng sang một bên, không bao lâu sẽ chạm vai nam sinh bên cạnh.

Trần Kỳ đột ngột đứng dậy bước lên trước.

Hạ Trì Tử đang đeo tai nghe nhắm mắt dưỡng thần thì bị vỗ vai, ngẩng đầu lên đã thấy Trần học thần.

- Có... có chuyện gì sao?

- Cậu nhường ghế cho tôi. Tôi say xe.

Hạ Trì Tử: ... - Điêu... điêu quá!

Gương mặt Trần Kỳ lạnh nhạt nhìn khiến Hạ Trì Tử toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên chuyển chỗ.

Trần Kỳ ngồi xuống, nhẹ nhàng đỡ đầu An Lạc Dương xuống vai mình.

Cảm nhận được mềm mại ấm áp bên cạnh khiến gương mặt Trần Kỳ tan băng, hòa xuống một tầng ôn nhu.

Làm thế nào để người này buông tay với tên mắt mù kia, để tiếp nhận anh đây?