Khi học bá yêu thầm

Chương 13: Chung phòng cùng người mình thích

Không biết đã qua bao lâu, An Lạc Dương mấp máy mắt, nhíu chặt một cái rồi mở ra.

Hình ảnh mờ mờ ảo ảo trở nên rõ ràng. Cậu ngồi bật dậy, quay đầu lại vừa vặn thấy gương mặt Trần Kỳ, anh đang nghiêng sang một bên thiu thiu ngủ.

An Lạc Dương trố mắt.

Sao Trần Kỳ lại ngồi bên cạnh cậu???

Chuyện gì xảy ra lúc cậu ngủ thế?

Với lại... nãy giờ là cậu dựa... dựa vai Trần Kỳ sao?

- Ah, cậu tỉnh rồi à? -Trần Kỳ mở mắt nhìn An Lạc Dương.

- Sao cậu lại ngồi bên cạnh tôi vậy?

Trần Kỳ nhếch môi:

- Tôi say xe. Nên chuyển chỗ với bạn học kia.

Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy! Đáng lí ra An Lạc Dương cậu nên tỉnh táo hơn một chút, giờ còn không biết tuyệt chiêu “ cận kề tiếp xúc” của cậu có tác dụng không?

An Lạc Dương lo lắng hỏi:

- Tôi dựa cậu lâu chưa? Có mỏi không?

- Cậu ngủ được hai tiếng rồi, mỏi lắm.

An Lạc Dương đặt bàn tay lên vai Trần Kỳ xoa xoa, vẻ mặt hối lỗi.

Sao trên đời lại có sinh vật chọc người yêu thương như thế chứ, sóc nhỏ? Trần Kỳ nghĩ thầm, đưa tay bắt lấy bàn tay đang xoa xoa của An Lạc Dương.

- Không sao đâu. Tôi nhìn cậu ngủ ngon quá cũng ngủ theo luôn.

An Lạc Dương nhận thấy còn hơn bảy tiếng nữa mới tới Bắc Kinh, bèn lấy trong ba lô ra một cái tai nghe và máy nghe nhạc.

- Nghe cùng tôi chứ?

- Được.

Hai người mỗi người một bên tai nghe, chăm chú nghe giai điệu da diết từ máy phát nhạc.

Trần Kỳ thì nhìn cậu chăm chú, ánh mắt nồng nàn yêu thương không thể chối từ, chỉ tiếc An Lạc Dương quay đầu nhìn cửa sổ, không nhịn được cười đến ngô nghê, lại đánh mất khoảnh khắc bắt gặp tình ý mê hoặc từ Trần Kỳ.

Đoàn xe đi không ngừng nghỉ, đến chiều muộn đã đến Bắc Kinh.

Cái lưng của An Lạc Dương đã mỏi nhừ, không thể nào ngồi thêm được nữa.

Cửa xe bật mở, học sinh ào ào bước xuống.

Đoàn xe dừng trước một khách sạn.

Thầy giáo Văn cùng một số giáo viên khác bắt đầu hướng dẫn học sinh lên phòng đã đặt trước.

An Lạc Dương cùng Trần Kỳ nối đuôi dòng người tiến vào khách sạn.

Khách sạn tuy không thuộc dạng sang trọng nhưng nhìn qua vô cùng tiện nghi, thoải mái.

Thầy giáo Văn sắp xếp cho học sinh từng phòng một.

Hai học sinh ở ghép một phòng đơn.

Lần này không có quá nhiều cản trở, vì An Lạc Dương đứng cạnh Trần Kỳ ở phía cuối, nên thầy Văn xếp luôn hai người một phòng, mặc kệ Tiêu Dật kêu gào bị bỏ rơi.

An Lạc Dương đeo ba lô, mang theo tâm trạng đi trên mây cạnh Trần Kỳ bước vào thang máy.

Phòng của họ số 053 ở tầng bảy.

Căn phòng tuy nói là phòng đơn nhưng cũng vô cùng rộng rãi, một chiếc giường đủ cho hai người chân dài vai rộng như An Lạc Dương và Trần Kỳ cùng nằm.

Thật là có cảm giác đi du lịch cùng người yêu?

- Cậu muốn tắm trước hay xuống ăn tối trước?

Ngồi trên xe dã dời cả một ngày, An Lạc Dương cảm thấy khó chịu khắp người.

- Tôi tắm trước.

- Được, vậy tôi chờ cậu. Xong chúng ta cùng xuống ăn. Nghe nói tầng hai đang có buffet đấy.

Hai mắt An Lạc Dương sáng bừng, vui vẻ mở ba lô lấy quần áo nhanh nhảu vào phòng tắm.

Trần Kỳ ngồi trên ghế nghe tiếng nước chảy vọng sau cánh cửa phòng tắm.

Cả người bứt dứt không chịu được, anh khống chế bản thân không liên tưởng tới những hình ảnh không thích hợp.

Nhưng trong đầu lại không ngừng xuâtd hiện thân ảnh ngọc ngà của người kia trong hơi nước, khiến gương mặt anh đỏ bừng, cảm thấy dù là thời tiết tháng 12 se lạnh vẫn khiến anh bỏng cả người.

- Trần Kỳ à, tôi quên mang quần trong rồi, cậu lấy giúp tôi được không?

Trần Kỳ ngay lập tức ngây cả người, khó khăn lắm mới đáp lại:

- Đ... được .

Trần Kỳ mở ba lô của An Lạc Dương ra, thấy quần áo và đồ dùng bên trong xếp rất gọn gàng ngăn nắp, anh còn nhìn thấy bàn tay mình giật giật không hề nhẹ, áp chế cảm xúc hỗn lộn cầm quần trong của An Lạc Dương lên.

Đây... đây là quần mà người kia mặc.

Trần Kỳ đứng trước cửa phòng tắm, vất vả mở lời:

- Lạc ... Dương.

Cánh cửa bật mở, một hình ảnh kiều diễm hiện ra.

An Lạc Dương ghé nửa người xuất hiện, mái tóc ẩm ướt còn tóc tách từng giọt, đôi mắt đào hoa mê ly và gương mặt ửng đỏ do tắm nước nóng.

Từng giọt nướt lăn trên làn da trắng mịn như sứ Đông Hoa, xương qua xanh tinh xảo tô điểm lên vẻ đẹp khó cưỡng ấy.

Trần Kỳ khô khốc cổ họng, chỉ muốn nuốt nước bọt một cái nhưng An Lạc Dương đã mau chóng nhận quần rồi đóng cửa lại.

Trần Kỳ loạng choạng đi lại ghế, ngã xuống, không làm sao để giải đi nhiệt hỏa cuồn cuộn.

Cảm giác ở chung phòng với An Lạc Dương và là điều may mắn đáng trân trọng, lại vừa là cực hình tra tấn tinh thần anh.

Không biết bao lâu sau, An Lạc Dương bước ra từ phòng tắm.

Trần Kỳ ngước nhìn.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sweater trắng rộng rãi càng làm nổi bật nước da trắng ngần, bên dưới là một chiếc quần thô đen chỉ dài trên đầu gối một chút.

Cậu đang cầm khăn tắm lau mái tóc ướt của mình.

Trần Kỳ đứng bật dậy, cố gắng để giọng anh không lạc đi.

- Cậu lại đây, tôi lau tóc cho.

- A, cảm ơn nha, cậu là tốt nhất.

An Lạc Dương vui vẻ ngồi xuống ghế.

Trần Kỳ nhận lấy khăn tắm, khăn được làm từ chất vải gì mà mềm mại vô cùng, nhưng có lẽ cũng không tạo ra xúc cảm dễ chịu như tóc của người trước mắt.

An Lạc Dương cười tít mắt hưởng thụ đãi ngộ thương gia này, không biết rằng ánh mắt Trần Kỳ nhìn cậu bây giờ nóng rực cỡ nào.

Mười lăm phút sau, tóc được lau khô.

Trần Kỳ bỗng nói:

- Cậu đi ăn buffet trước đi, giờ tôi muốn đi tắm. – Nếu không tắm sẽ không xong mất.

An Lạc Dương nhíu mày:

- Tôi chờ cậu cũng được mà.

- Tôi tắm lâu lắm. Cậu đi xuống giành chỗ giúp tôi đi.

- Vậy cũng được.

Chờ An Lạc Dương ra khỏi cửa, Trần Kỳ vội lao vào phòng tắm.

An Lạc Dương vừa bước vào thang máy thì một cánh tay chặn lại.

Một nam sinh khác bước vào.

Cậu ta liếc nhìn An Lạc Dương một cách kì lạ.

An Lạc Dương nhìn đồng phục cùa cậu ta, là trường Nhị Trung.

- Cậu cũng xuống tầng hai sao?

- Không, tầng một.- Nam sinh lãnh đạm đáp.

An Lạc Dương nhấn số tầng giúp nam sinh kia.

Cậu nghi hoặc nhìn nam sinh kì lạ nọ, cảm thấy người trước mắt thật quen, nhưng không tài nào nhớ ra nổi là ai.

Thang máy dừng ở tầng hai rồi mở cửa, An Lạc Dương bước ra, không biết rằng khi cánh cửa từ từ đóng lại, ánh mắt nam sinh nọ lộ ra vẻ thù địch rõ rệt.