Khi học bá yêu thầm

Chương 2: Không nhìn thấy người mình thích, là sẽ nhớ nhớ nhớ

Mộc Tranh Tử là hàng xóm của An Lạc Dương. Mẹ cô cũng là bạn thân thiết của Lạc Khinh Ca - mẫu thân đại nhân của An Lạc Dương.

Vì vậy từ khi cậu và Mộc Tranh Tử bắt đầu đi học, mẹ cậu đã liên tục dặn dò phải chiếu cố thật tốt cho cô nàng.

Từ tiểu học đến sơ trung, cậu và Tranh Tử đều học cùng một lớp, cũng xem là thanh mai trúc mã.

Lên cấp 3, Mộc Tranh Tử không đến nỗi tệ, nhưng cũng không đủ giỏi để vào ban thực nghiệm của Nhất Trung, đến đây thì sự nghiệp chăm sóc “ cô em gái hờ” này của An Lạc Dương cũng vớt vát phần nào.

Chỉ là lần này lại đến lượt Tranh Tử được mẹ cậu nhờ vả, để ý đến cậu chút, đừng để cậu ở trường chỉ biết chúi đầu vào học tập.

Rất nghe lời mẹ cậu, Mộc Tranh Tử cứ ba năm ngày lại chạy tới lớp thực nghiệm A kéo cậu ra sân vận động chạy bộ.

Điều này làm cậu cực kì cảm thấy phiền hà, vì căn bản thậm chí cậu chạy bộ còn không lại đứa con gái như Tranh Tử.

Nhưng hôm nay cậu lại phi thường hài lòng việc cô bạn thanh mai ấu trĩ lôi cậu ra ngoài.

Vì cô ấy kéo cậu đi xem bóng rổ, tình cờ là trong trận đấu có Trần Kỳ.

Cùng là học thần, nhưng khác với thể chất “ nói không với vận động” của An Lạc Dương, Trần Kỳ cứ như con cưng của ông trời, học hành đã không ai bằng, thể thao còn vượt xa người thường.

Nhìn cách nam thần cướp bóng, lộn người, lướt qua từ người này tới người khác như cơn sóng mạnh mẽ, rồi bất ngờ úp rổ, thật đẹp trai!!!

Mặt An Lạc Dương đỏ bừng vì rung động mạnh mẽ, trai tim tưng tưng lên vì vui sướng.

Tiếng reo hò của đám con gái kéo cậu bừng tỉnh, dáo dác nhìn quanh, xem ra Trần Kỳ có không ít fan hâm mộ.

Mộc Tranh Tử bên cạnh kéo tay cậu cười đắc ý:

- Xem đối thủ một mất một còn của cậu kìa, tài giỏi làm sao, sao cậu không tập bóng rổ để đánh bại anh ta luôn đi.

An Lạc Dương: ... . Về khoản sát muối vào tim, không ai bằng cô nàng Mộc Tranh Tử này.

Mộc Tranh Tử lại nói:

- Ai, xem người ta chơi bóng cũng đẹp tới mức vậy.

An Lạc Dương rất muốn gật đầu nói quá chuẩn, nhưng phải kìm nén mà khó ở đáp:

- Chả lẽ “ anh trai cậu” không đẹp trai sao?

Mộc Tranh Tử gật đầu:

- Phải, cậu đẹp, nhìn còn xinh đẹp hơn đám con gái cơ mà. - Vừa nói vừa đưa tay chọc vào má An Lạc Dương- Xem cái làn da này đi, nói cậu không skincare bao giờ chắc chẳng ai tin đâu.

Trong lúc hai người lơ đãng chí chóe nhau, một quả bóng như tên bắn lao về phía này.

Quả bóng như có như không bay vùn vụt về phía An Lạc Dương và Tranh Tử

Vài người kinh hách la lớn.

An Lạc Dương chưa kịp hoảng sợ, đã thấy một bóng người vụt ra từ đâu, đỡ lấy quả bóng, đánh bật đi.

Dưới ánh nắng lập lòe phía sau, chiếu rọi lên tấm vai to lớn, còn đẫm mồ hôi, Trần Kỳ quay đầu nhìn cậu.

- Không sao chứ?

Mộc Tranh Tử hoàn hồn, cười tươi rói:

- Không sao cả nam thần, cảm ơn cậu nhiều.

Trần Kỳ nhìn chằm chằm An Lạc Dương, chỉ thấy cậu dường như bị dọa sợ mà thất thần, hơi mím mím môi, quay người bỏ đi.

Mộc Tranh Tử quay đầu, nhíu mày nhìn An Lạc Dương:

- Dù sao người ta cũng vừa giúp cậu, có tư thù gì thì cũng phải cảm ơn một tiếng chứ.

An Lạc Dương hồi thần, cảm thấy vừa rồi quá mức kích thích, cậu chỉ cảm thấy nếu không phải chân đang còn cứng vì sợ, thì chắc đã lao tới ôm Trần Kỳ bày tỏ biết ơn rồi.

Cậu rụt rè hỏi Mộc Tranh Tử:

- Bây giờ tôi đi cảm ơn thì có kịp không?

~~~~

Trần Kỳ cảm thấy dạo gần đây ít gặp An Lạc Dương hẳn. Rõ ràng hai người đều học cùng một khu thực nghiệm, trước một tuần đều gặp ít nhất hai ba lần, mỗi lần đều phải đấu khẩu vài câu.

Mấy ngày nay An Lạc Dương hoàn toàn không xuất hiện, dường như chỉ ngồi trong lớp học bài.

Không được nhìn thấy người mình thích, anh cảm thấy cả người khó chịu hẳn, bức bối tới mức nhìn tờ đề cũng không muốn làm, bèn cầm bóng rổ ra sân vận động.

Dù sao đám con trai ban thực nghiệm cũng là một đám ốm yếu không biết chơi thể thao, tất nhiên trừ Dương Dương của anh.

Cả tuần không được gặp, vậy mà không ngờ khi Trần Kỳ đang trút giận vào trận bóng rổ, lại thấy thân ảnh quen thuộc của An Lạc Dương đứng ở hàng ghế đá.

Ngay lập tức cả người anh căng thẳng, chỉ hận không thể biểu hiện thật ngầu trước mặt cậu.

Nhưng chỉ ngay sau đó, anh phát hiện cậu đi cùng một cô gái.

Đó là Mộc Tranh Tử, anh biết cô ta. Là thanh mai trúc mã của Lạc Dương. Mấy đứa ban A luôn nói giữa Lạc Dương và cô nàng đó có gì đó mờ ám. Hừ. Cũng không phải thích người kém cỏi như vậy chứ?

( Tranh Tử : Móaaa, tôi có tội tình gì với anh vậy nam thần.)

Lại còn cười nói vui vẻ chưa kìa.

Đúng lúc này, trái bóng từ tên đồng đội lớp 11 ban 5 chệch hướng, bay vọt về phía Lạc Dương.

Trần Kỳ cả kinh, không một tia suy nghĩ đã lao về phía ấy. đỡ quả bóng. Hình ảnh anh cuối khi đó chỉ là gương mặt tái đi vì sợ của Lạc Dương, tựa như một cây kim đâm vào lòng.

Trần Kỳ vội vàng hỏi han.

- Không sao chứ?

Chỉ tiếc là trả lời cậu cũng không trả lời anh. Cố an ủi bản thân là do cậu đang sợ, nhưng Trần Kỳ cảm thấy có chút cô quạnh đâu đó len lỏi.