Khi học bá yêu thầm

Chương 4: Từ giờ không còn phải “ yêu xa”

Sau khi kết bạn QQ được với Trần Kỳ, An Lạc Dương bồn chồn hai ngày trời vì muốn nhắn tin cho anh nhưng lại không tìm ra lí do gì.

“ Chào, cậu chuẩn bị cho kì thi tháng thế nào rồi?”

Ây. Không được, kì cục quá, có khi Trần Kỳ còn chẳng quan tâm thi tháng hay thi năm ấy chứ.

“Tôi nhất định sẽ vượt điểm cậu!”

Khùng hả, đã bảo không được buông lời sắc nhọn với anh ấy rồi cơ mà.

“Hey bro, làm bài tập chưa?”

... Hình như cậu với anh ấy không có thân thiết như vậy, mà tự dưng hỏi chuyện học bài làm gì chứ.

Sau khi soạn hơn ba mươi tin nháp, An Lạc Dương triệt để bỏ cuộc.

Haiz, cho dù có được QQ nhưng không nhắn tin được, cũng có khác gì lúc trước đâu cơ chứ.

Chẳng đợi cậu lo âu phiền não, kì thi tháng đầu tiên của lớp 11 đã diễn ra.

Dù sao đối với một học bá như An Lạc Dương, cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Tuy rằng cậu mãi không chiếm được hạng nhất của Trần Kỳ, nhưng điểm số của hạng hai cậu đây cũng bỏ xa hạng ba cả chục điểm, vẫn luôn là một huyền thoại trong trường.

Kết thúc thi tháng lần thứ nhất, kết quả của cậu vô cùng khả quan, chỉ thua Trần Kỳ 2 điểm của bài Hóa học.

Ngoài hạng 1 và 2 không thay đổi. Các thứ hạng trong trường biến động không ngừng do trải qua kì nghỉ hè học sinh vẫn chưa đi vào nề nếp đàng hoàng.

Ban thực nghiệm A còn có tới 4 học sinh bị trượt khỏi top 50 trường, khiến cho bầu không khí mấy ngày sau khi thi bị chìm trong thê lương bởi đống bài tập mà Lý Lương Khiết giao.

Ngày thứ ba sau khi có kết quả, Lý Lương Khiết gọi An Lạc Dương và Vương Khả Nhạc lên phòng giáo viên.

- Dạ? Cô chọn bọn em vào lớp bồi dưỡng Toán của trường ạ?

Vương Khả Nhạc hỏi lại. Giọng điệu cũng không quá ngạc nhiên. Bài thi vừa rồi đề bài khó hơn hẳn những lần trước, xem ra nhà trường muốn nhân cơ hội lọc lấy đội tuyển từ 2 lớp thực nghiệm.

Vừa vặn cô và An Lạc Dương có điểm Toán cao nhất lớp.

Lý Lương Khiết gõ gõ bút bi trên mặt bàn, nghiêm túc trình bày:

- Phải, 2 tháng nữa sẽ có kì thi Olympic quốc gia. Sở giáo dục đặc biệt lưu ý Nhất Trung, lần này chúng ta được họ ưu ái dành cho mỗi bộ môn 3 suất, 2 suất còn lại các trường còn lại phải thi loại. Hiện tại thầy Văn Hiểu Triết cũng đã chọn ra 2 bạn khác của ban thực nghiệm B. Các em sẽ được tiến hành ôn thi vào các giờ tự học mỗi ngày. An Lạc Dương cô rất yên tâm. – Cô giáo Lý nhìn Vương Khả Nhạc: - Khả Nhạc, cô rất kì vọng em sẽ nhận được suất đi thi.

Vương Khả Nhạc kiên định trả lời:

- Em sẽ cố gắng hết sức.

An Lạc Dương bỗng nói:

- Thưa cô, 2 bạn lớp B có Trần Kỳ ạ?

Lý Lương Khiết khẽ nhướn mày, cô cũng có nghe tin đồn An Lạc Dương lớp cô và Trần Kỳ lớp thầy Văn có mâu thuẫn, đành dỗ dành nói:

- Lần này ủy khuất em phải học chung với cậu học sinh ấy rồi.

An Lạc Dương: ... .

Không ủy khuất, cậu một chút cũng không ủy khuất, thậm chí còn muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Hahaha, từ giờ An Lạc Dương cậu không phải “ yêu xa” nữa rồi.

Vừa ra khỏi phòng giáo viên, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

An Lạc Dương mở ra, liền thấy tin nhắn từ tài khoản của Trần Kỳ.

“Cậu có vào lớp bồi dưỡng Toán không?”

An Lạc Dương phấn khích muốn chết, miệng cười đến tận mang tai. Bỗng nhìn thấy ánh mắt đầy kì thị của Vương Khả Nhạc vốn đang đi cạnh.

Haha.

Cậu ngại ngùng gãi má, cầm điện thoại chạy trước:

- Cậu về lớp đi lớp trưởng, tớ đi chỗ này chút.

An Lạc Dương chốn tới một góc, soạn tin nhắn trả lời.

“Phải. Cậu cũng được chọn đúng không?”

“ Nếu vậy thì cậu lên phòng giáo vụ gặp tôi nhé. Thầy Văn sẽ phụ trách đảm nhận lớp Toán, thầy giao tôi in tài liệu. Cậu lên nhận rồi phát cho mấy bạn ban A.”

“Được.”

Nếu bây giờ sau lưng An Lạc Dương mọc ra một cái đuôi, chắc chắn nó đang vẫy không ngừng.

An Lạc Dương như gắn thêm động cơ quay về dãy nhà A.

~~~

Trần Kỳ bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt.

- Tống Từ, bỏ tài liệu cho tôi rồi về lớp trước đi.

Cậu thanh niên ngờ vực bỏ chồng tài liệu xuống bàn.

- Anh Kỳ, anh định in bây giờ sao? Không phải thầy Văn dặn ngày mai đi in tài liệu rồi đem cho thầy để thầy phát cho mấy người ban A à?

Trần Kỳ lạnh nhạt nói:

- Không cần, cậu về lớp trước đi. Giờ tôi ghé phòng giáo vụ rồi in, tiện thể phát luôn.

Dứt lời, anh liếc nhìn Tống Từ.

Tống Từ cảm giác rõ ràng trên mặt Trần học bá ghi dòng chữ “ Cái đồ phiến phức, mau biến đi”.

Rùng mình một cái, Tống Từ vội vàng xoay người rời đi.

Trần Kỳ ôm tài liệu tiền vào phòng giáo vụ được một lát thì An Lạc Dương bước vào.

Trần Kỳ cười nhẹ:

- Chào.

An Lạc Dương đi tới, liếc qua mấy trang tài liệu, xem xét.

- Nhiều thật đấy, có lẽ phải mất một thời gian mới làm xong đống bài này.

Trần Kỳ bỏ tài liệu vào máy photo, từ tốn đáp:

- Chúng ta có hai tháng cơ mà.

An Lạc Dương nghe thấy kia thì cười tươi, đuôi mắt cong cong, bắt mắt ở hai hàng mi đen nhánh.

Trần Kỳ khống chế xúc động muốn ôm người trước mắt lại.

An Lạc Dương lại nói:

- Nhìn đống bài này cũng không dễ đâu. Nếu tôi gặp bài khó anh nhất định phải chỉ tôi làm đấy.

Trần Kỳ gõ gõ vào thành máy photo, cảm nhận độ rung của máy, đáp lại:

Điểm Toán của tôi và cậu không chênh nhau bao nhiêu. Cậu không làm được chưa chắc tôi đã nghĩ ra.

Sau một hồi loay hoay hoàn thiện các bản photo. An Lạc Dương lướt qua, bỗng hỏi:

- Sao lại có 5 bản cơ? Ban B được chọn 3 người à?

Trần Kỳ giật mình.

- Tôi cứ tưởng ban A được chọn 3 người.

An Lạc Dương nhướn mi.

- Nào có, lẽ nào nhà trường còn chọn thêm một người từ lớp thường?

Dự đoán của cậu vậy mà đúng. Quả thật nhà trường đã chọn được thêm 1 học sinh từ lớp 11 ban 1.

Tên của người đó là Tiêu Dật. Nghe nói kì thi vừa rồi điểm Toán cậu ta cũng gần chạm ngưỡng tối đa, biểu hiện rất khá.

Một người học tốt như vậy mà tới bây giờ An Lạc Dương mới nghe tên, cũng thật kì lạ.