Khi học bá yêu thầm

Chương 5: Học cùng lớp

Tối của một ngày sau đó chính là tiết bồi dưỡng đầu tiên.

Tòa nhà khu B- Tòa nhà của ban cơ bản khối 10 được được chuẩn bị chia đều cho từng môn, do học sinh khối 10 chưa có tiết tự học buổi tối.

Kết thúc tiết học buổi chiều, Vương Khả Nhạc chạy tới bàn của An Lạc Dương.

- Cậu tính về nhà à?

- Ừ, tôi tính quay về một lát, tầm 1 tiếng nữa sẽ quay lại.

Vương Khả Nhạc cười đầy hài lòng, rút ví từ cặp ra đưa cho cậu một đồng tiền.

- Khi quay lại thì mua đồ ăn chiều cho tôi nha. Tôi sang kia xem trước tài liệu.

An Lạc Dương không từ chối, nhận tiền của Vương Khả Nhạc thì cũng ra khỏi lớp.

Mộc Tranh Tử đang sốt ruột chờ.

- Ai cái cậu này, sao lâu vậy?

Hai người vừa đi vừa nói.

- Tranh Tử, tạm thời sau này cậu phải về một mình rồi.

Mộc Tranh Tử tròn mắt:

- Gì vậy, cũng chỉ đổi từ tự học sang bồi dưỡng thôi mà?

- Khác chứ, từ giờ anh cậu chỉ muốn đến lớp bồi dưỡng thật nhanh... để tranh thủ học tập.

Mộc Tranh Tử bĩu môi:

- Dù sao cũng phải đi ăn chiều chứ.

- Không sao, ăn tạm đồ căn tin.

Mộc Tranh Tử không tin vào tai mình, vội kéo dài khoảng cách với An Lạc Dương.

- Nói đi, cậu ấm đầu rồi hả. Bình thường toàn chê đồ ăn căn tin không ngon bằng dì Trương làm cơ mà. Tớ đây không có tin cậu lại vì ham thích học mà để mình thiệt thòi đâu.

An Lạc Dương không thèm đáp cô bạn thanh mai của mình, bước chân nhanh hơn chỉ mong sao nhanh về nhà tắm rửa rồi trở lại.

Cùng lúc này Vương Khả Nhạc đã tìm thấy phòng của lớp Toán. Cô kéo cửa bước vào liền thấy Trần Kỳ và Tống Từ đứng sẵn ở trong.

Tống Từ hồ hởi nói:

- Ái chà, nữ vương của ban A vào lớp Toán sao, thế này thì thầy Chu thất vọng lắm.

Thầy Chu là giáo viên dạy Ngữ Văn của Nhất Trung, là một thầy giáo già và rất tâm huyết với nghề.

Lớp trưởng ban A khối 11 vốn nổi danh văn chương lai láng khiến thầy Chu yêu thích không thôi, chỉ muốn kéo cô sang ban xã hội học, thậm chí có khi lần này thầy còn đầy kỳ vọng mong mỏi Vương Khả Nhạc vào lớp Ngữ Văn của mình.

Vương Khả Nhạc chọn một chỗ ngồi trong lớp, đặt cặp xuống, giọng hơi tiếc nói:

- Nếu đã được chọn học Toán thì tôi phải theo Toán, huống hồ cho dù không được chọn, mẹ tôi cũng không cho phép tôi học Ngữ Văn.

Tống Từ cảm khái có mẹ quản thật khổ. Trần Kỳ không mặn không nhạt hỏi Vương Khả Nhạc.

- An Lạc Dương đâu?

Lớp trưởng Vương ngạc nhiên nhìn lại Trần Kỳ.

- Cậu ấy về nhà rồi quay lại. Tự dưng cậu hỏi cậu ấy làm gì, tôi sợ đó. Lát nữa học đừng bắn tia lửa nha.

Trần Kỳ trầm mặc, ngồi xuống bàn mở vở ra, lãnh đạm đáp:

- Sẽ không.

Không đầy một tiếng sau, An Lạc Dương khoan khoái vào lớp.

- Chào mọi người.

Liếc nhìn khung cảnh lớp học, An Lạc Dương vô cùng đắc ý. Trần Kỳ ngồi bàn thứ hai dãy thứ ba tính từ ngoài vào trong, trong khi đó Vương Khả Nhạc lại ngồi ở bàn thứ hai dãy đầu tiên, vừa vặn chừa ra một bàn trống giữa hai người. Cậu có thể lấy cớ ngôi cạnh Vương Khả Nhạc để ngồi bàn đó.

Nghĩ là làm, An Lạc Dương tiến đến vị trí mục tiêu, không vội nhìn Trần Kỳ ngay mà quay ra nói chuyện với Khả Nhạc, biểu lộ: Là cậu ngồi cạnh bạn cùng lớp của mình đó nha.

- Nè, bánh bao đây.

Vương Khả Nhạc hài lòng nhận lấy.

Tống Từ thấy cảnh này không nhịn được thòm thèm, bánh mì ở căn tin trường dở quá thể.

- An Lạc Dương tốt bụng ghê, còn mua đồ ăn giúp bạn bè nữa.

An Lạc Dương quay lại nhìn thanh niên đứng bên cạnh bàn Trần Kỳ.

- Cậu... tên gì ấy nhỉ?

Tống Từ : ...

Vương Khả Nhạc suýt nghẹn bánh, biện giải hộ An Lạc Dương:

- Cậu đừng giận cậu ấy. Cậu ấy suốt ngày chỉ biết học, không để ý ai đâu, chắc trong ban B chỉ quan tâm mỗi Trần Kỳ thôi.

An Lạc Dương giật thót, bị lớp trưởng nói trúng tim đen, cậu không có gì để biện giải.

Tống Từ cũng bật cười, không để ý thấy lớp trưởng của cậu ta đang trầm mặt cũng nhếch miệng.

- Tôi tên là Tống Từ, là lớp phó học tập của ban B, cái người mà cậu đè lên kì thi tháng trước ấy, là tôi nè.

An Lạc Dương như nhớ ra:

- À, là Tống Từ hạng 3. – Nhưng mà cậu ta dùng từ “ đè” khiến cậu có mấy suy nghĩ không thích hợp.

Tống Từ nhìn cái bánh bao ngon lành của Vương Khả Nhạc, ngượng ngùng hỏi:

- An học bá, cậu mua bánh ở đâu vậy, chỉ tôi để lần sau tôi mua với.

An Lạc Dương giật mình, lại nhìn về phía Trần Kỳ:

- Hai người chưa ăn gì sao?

- Ăn bánh mì căn tin rồi.- Trần Kỳ ngẩng đầu đáp.

An Lạc Dương hơi trề môi, chán nản nói:

- Chắc sau tôi cũng phải ăn bánh mì căn tin quá, ôi nghĩ mà nuốt không trôi.

Vương Khả Nhạc giật mình:

- Cậu không định đi mua bánh bao nữa sao? Ôi tôi không muốn ăn bánh mì căn tin đâu, bánh bao dì Trương ngon ơi là là ngon.

An Lạc Dương bất đắc dĩ gật đầu. Tống Từ bỗng đề xuất:

- Lớp trưởng Vương, hay ngày mai cậu dẫn tôi đi mua bánh bao đó đi, sau này chúng ta chia nhau ra mỗi lần đi mua nhé.

Ánh mắt An Lạc Dương lóe lên, Vương Khả Nhạc mà đi cùng Tống Từ, vậy chẳng phải cậu sẽ đi chung với Trần Kỳ sao.

Vương Khả Nhạc đang lưỡng lự thì Trần Kỳ chắc nịch nói.

- Ý kiến không tồi. Quyết định vậy đi.

Lớp trưởng ban A một chút khí thế cũng không bằng lớp trưởng ban B, đành ngậm miệng ăn bánh.

Trong khi có hai người nào đó vừa đạt được thỏa thuận đầy mê người, thì cánh cửa lại được kéo ra, một cậu học sinh đeo tai nghe bước vào.

Cậu ta mặc quần thể dục của nhà trường, áo phông trắng, thoạt trông có vẻ cà lơ cà phất.

Vương Khả Nhạc ngạc nhiên, vào nhầm phòng à?

An Lạc Dương liền hỏi trước:

- Cậu là Tiêu Dật à?

Nam sinh kia gỡ tai nghe, cười niềm nở:

- Cậu biết tôi à? Tôi còn tưởng không có ai biết tôi, tôi sẽ bị cô lập chứ.

Vương Khả Nhạc nghi vấn nhìn An Lạc Dương, cậu giải thích:

- Cậu ấy là Tiêu Dật, học sinh ban cơ bản, được ưu ái chọn thêm vào đấy.

Chỉ có An Lạc Dương và Trần Kỳ biết chuyện này, nên Tống Từ cũng giật mình không kém.

- Ái chà, như thế thì cậu phải là cao thủ môn Toán rồi. Ôi chao cứ tưởng chỉ cần loại 1 người, giờ là loại 2 người, tôi cảm thấy khả năng mình bay màu rất cao nha.

Tuy là nói vậy nhưng trên gương mặt Tống Từ hoàn toàn không có một tia lo sợ.

Ngồi ở lớp này, thú thực, toàn là quái vật.