Khi học bá yêu thầm

Chương 6: Đụng chạm một chút cũng khiến bản thân vui vẻ

Thầy giáo Văn Hiểu Triết phụ trách lớp vốn là một trong ba thầy cô dạy Toán tốt nhất trường. Cô Lý Lương Khiết ấy mà lại là học sinh cũ của thầy.

Dáng người thầy phương phi, mái tóc hói để lộ cái trán bóng nhưỡng.

Thầy bước vào lớp lướt nhìn toàn diện, toàn là những gương mặt sáng láng.

Thầy phát cho mỗi học sinh một tờ đề gồm 5 câu tự luận.

- Coi như đây là kiểm tra, các em có 60 phút để hoàn thành.

An Lạc Dương tặc lưỡi, 5 câu này làm trong 60 phút là quá gượng ép rồi. Nhưng hiện tại cậu đang ngồi cạnh Trần Kỳ, không được phép yếu thế, quyết chiến cho được.

Thời gian bắt đầu làm bài, cả 5 người đặt bút bắt đầu nháp.

Tích tắc tích tắc trôi qua.

Thầy giáo Văn nghiêng ngả trên ghế sắp ngủ đến nơi thì đồng hồ báo hết giờ, thầy vội bật dậy lấy lại tỉnh táo đi thu bài.

- Được rồi tốt lắm, bây giờ tôi chấm bài. Các em làm bài tập trong tài liệu tôi đã phát, cái này có thể thảo luận.

Một phút cũng không chừa cho mọi người bàn về bài kiểm tra.

An Lạc Dương lấy tập tài liệu, liếc nhìn Trần Kỳ bên cạnh, thấy anh đã bắt đầu chăm chú làm.

Vì để tiện thảo luận nên thầy Văn đã bảo kê sát bàn lại với nhau, kết quả là bây giờ cậu thật sự ngồi sát bên cạnh Trần Kỳ.

Hai cánh tay chỉ cách nhau cỡ 2, 3 xăng ti mét.

Trong lúc cậu đang hồi hộp vì khoảng cách này, thì Trần Kỳ bỗng nghiêng người quá, cả cánh tay dính lấy tay cậu.

Cả người An Lạc Dương cứng đờ.

- Cậu xem bài này nè. – Anh chỉ vào bài số bốn.

An Lạc Dương đọc đề, hơi nhíu mày, mấy phút sau,cậu bật thốt:

- Này không phải sai đề sao?

Thầy giáo Văn đang chấm bài ngẩng đầu nhìn hai người, bâng quơ:

- Haha, trong số mấy bài đó có kha khá bài tôi cho sai đề để thử độ nhanh nhạy, tinh ý của các em.

Đám học sinh triệt để cạn lời: ...

Vấn đề được giải quyết, Trần Kỳ trở về vị trí ban đầu, hai cánh tay vốn dính chặt cũng buông ra, để lại nhiệt độ ấm áp.

An Lạc Dương cảm thấy phía sau áo bị kéo, quay đầu nhìn Tiêu Dật vốn ngồi bàn dưới cậu.

- Này Dương Dương, câu số 4 sai đề chỗ nào, cậu chỉ tôi xem đi.

Khóe miệng An Lạc Dương giật giật, nổi một tầng da gà, khó chịu đáp:

- Không được gọi tôi như vậy, nghe kinh khủng muốn chết.

Tiêu Dật cười hề hề, bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh, cậu ta liếc sang bên, thầy Trần Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình.

- Bạn học Tiêu Dật đúng không? Cậu không hiểu chỗ nào để tôi chỉ cho.- Trần Kỳ mở miệng.

An Lạc Dương nghi hoặc nhìn nam thần ngồi bên cạnh.

Cái gì vậy? Đừng nói là... anh ấy... cho rằng cậu không hiểu vấn đề bài số bốn???

Ha! Cũng quá coi thường nhau rồi.

An Lạc Dương tức giận trong bụng, không thèm để ý đến hai người kia, quay goắt lên làm bài.

Trần Kỳ hơi ngạc nhiên liếc nhìn cậu, tựa như không rõ vì sao cậu xù lông.

Chỉ khoảng 30 phút sau, Văn Hiểu Triết đã hoàn thành xong việc chấm bài.

An Lạc Dương nhìn trang giấy được chữa bút đỏ vô cùng đầy đủ của mình, liếc thấy con điểm 59, vô cùng hài lòng.

60 phút trôi qua cậu cũng chỉ làm được 3 câu, lại còn làm trong tình thế vội vàng, vậy liền có thể ăn trọn điểm, không tồi.

Vương Khả Nhạc nghiêng người nhìn bài thi của cậu, ai oán nói:

- Cái tên này sao cậu làm nhanh quá vậy, tôi còn chưa trình bày xong câu thứ 2. Mấy câu này thực sự muốn trêu ngươi tôi mà.

An Lạc Dương nhìn con điểm 3 của Vương Khả Nhạc, lại liếc sang Trần Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm, ý hỏi điểm lộ rõ.

Trần Kỳ cũng nhìn thấy điểm anh, giờ bài thi lên, cười nhẹ:

- Thật xin lỗi, tôi 60 điểm.

An Lạc Dương: ... .

Văn Hiểu Triết vỗ bàn tay lên bàn giáo viên, tạo ra âm thanh bộp bộp kéo sự chú ý của mọi người, thầy bắt đầu nhận xét.

- Việc các em ngồi được ở lớp này đã chứng minh được năng lực của mình, tôi cũng không có muốn kiểm chứng lại. Bài kiểm tra vừa rồi chỉ muốn xem phong cách làm bài của các em thôi.

Đầu tiên, thầy Văn nhìn về Vương Khả Nhạc:

Em là con gái, vô cùng cẩn thận, làm trình bày rất dễ nhìn, chi tiết, chữ còn đặc biệt đẹp. Nhưng vì kĩ tính quá nên làm chậm tiến độ, 60 phút còn chưa làm xong câu thứ 2. Nếu như đi thi vẫn như vậy sẽ rất thiệt thòi cho em.

Vương Khả Nhạc chăm chú lắng nghe, vô cùng nghiêm túc mà gật gù.

Thầy giáo Văn lại nhìn về phía Tiêu Dật.

- Em rất thông minh, khả năng tư duy rất tốt. Biết trong thời gian ngắn không thể làm hết nên đã chọn làm câu số bốn và số năm trước, tuy hai câu đó ít điểm hơn nhưng cách làm lại có công thức, chỉ cần suy luận một chút. Làm xong 2 câu đó em liền làm câu số 1, nhưng có vẻ không đủ thời gian nên mới chỉ viết được một nửa. Cách trình bày của em còn hơi ngắn gọn, có lẽ ở ban cơ bản ít tiếp xúc dạng bài nâng cao, các thầy cô cũng không chỉ em cách trình bày. - Nói hồi thầy liếc sang Tống Từ, vẻ mặt ghét bỏ: - Cái thằng nhóc này nữa, đã không đủ sức làm còn cứ chăm chăm ba câu đầu, làm vắt chân lên cổ cũng chỉ xong được bài thứ 2, trình bày thì xiêu xiêu vẹo vẹo, ai hỏi cũng đừng nói tôi là thầy chủ nhiệm của em.

Tống Từ cười khùng khục:

- Thôi mà thầy, nếu thầy cho em thời gian nhiều nhiều chút em đã có thể bình tĩnh mà trình bày. Còn ban nãy não em để suy nghĩ rồi, sao mà quan tâm đến mình đang viết cái gì- Tống Từ chưa kịp nói hêt đã bị thầy Văn ném viên phấn vào mặt.

Trần Kỳ đang yên lặng lắng nghe đột nhiên thấy tai mình nóng lên. An Lạc Dương đã ghé vào tai anh thì thầm:

- Thầy có vẻ thân với Tống Từ quá nhỉ.

Hơi thở bạc hà len lỏi bên tai trái khiến cả người Trần Kỳ bứt rứt, hơi mất kiên định trả lời:

- Nhà cậu ta ở chung cư, căn hộ ngay bên cạnh nhà thầy. Từ nhỏ thầy đã coi như thằng oắt con hàng xóm mà dạy dỗ.

An Lạc Dương “ a” một cái rồi nghiêng về vị trí cũ, vừa nãy lại gần tim cậu đập hơi mạnh, chắc Trần Kỳ không nghe thấy đâu nhỉ.

Thầy giáo Văn tiếp tục nhận xét.

- An Lạc Dương và Trần Kỳ làm rất tốt. Các em đều hoàn thành 3 câu đầu trọn vẹn. Thầy tin là nếu cho thêm 15 phút các em có thể xử lí gọn gàng 2 câu còn lại.

Thời gian còn lại của buổi tối đó thầy Văn bắt đầu chữa đề. Thầy chữa mải mê đến mức giờ tự học buổi tối đã kết thúc, học sinh lũ lượt ra về, ánh đèn ở lớp học Toán vẫn sáng.

Cho đến khi kết thúc, đã là mười rưỡi tối.

Vương Khả Nhạc liếc nhìn sân trường tối mịt, cảm thầy hơi sờ sợ.

Tống Từ đeo cặp lên, đi tới nhìn cô.

- Để tôi dẫn cậu về, dù sao cũng cùng đường. Môth mình đi như vậy con gái như cậu cũng nguy hiểm.

Vương Khả Nhạc dĩ nhiên đồng ý, cũng không ngại, cô và Tống Từ quả thật là cùng đường về, trước giờ thường gặp nhau trên xe buýt, cũng gọi là thân thiết hơn.

Hai người rời khỏi lớp.

An Lạc Dương cũng đeo cặp bước ra thì Trần Kỳ gọi lại.

- Lạc Dương, tôi đưa cậu về nhé.

An Lạc Dương giần giật quay lại:

- Hả?