Khi học bá yêu thầm

Chương 7 : Người tôi thích là trai thẳng

An Lạc Dương rất muốn đồng ý lời đề nghị hấp dẫn này, nhưng không phải như thế rất kì cục sao?

Có phải Trần Kỳ coi cậu là người nhát gan không?

Cậu quơ quơ tay từ chối:

- Không cần đâu, tôi cũng đâu phải con gái.

Trần Kỳ đi tới sóng vai với cậu, nhẹ nhàng nói:

- Tôi không coi cậu là con gái. Tôi đi xe đạp, nhà cậu cũng gần trường đúng không, cho cậu quá giang một đoạn, rất tiện. Cậu nhìn xem giờ này cũng tối như vậy, cậu không mau về nhà rồi đi ngủ, sáng mai dậy đi học sao?

Trần Kỳ nói đến đầy chặt chẽ, An Lạc Dương hoàn toàn bị thuyết phục, theo anh ra tới nhà xe.

Cậu nhìn thấy Tiêu Dật đi một hướng khác ra cổng trường lẩm bẩm tự hỏi:

- Nhà Tiêu Dật có xa trường không nhỉ, đi về giờ này chắc bất tiện lắm.

Trần Kỳ đẩy xe đạp ra, tình cờ nghe được câu nói đó, bỗng hỏi:

- Cậu để ý Tiêu Dật lắm hả?

An Lạc Dương hoàn toàn không nhận ra cái gì không đúng, vẫn ngây ngô đáp lại:

- Cũng hơi hơi, làm sao cậu ta lại không vào được ban thực nghiệm nhỉ, cậu ta giỏi thế mà.

Ánh mắt Trần Kỳ tối đi ba phần, ngồi lên yên, ngoảnh đầu lại nói:

- Lên đi.

An Lạc Dương vui vẻ ngồi lên yên sau, hai tay dè dặt túm lấy áo đồng phục của Trần Kỳ.

Động tác nhỏ này làm hai mắt anh sáng trở lại, khóe miệng cong cong.

- Ngồi chắc nha.

Dứt lời xe đạp lăn bánh, lao vào màn đêm nghi ngút trên đường phố.

Nếu là một tháng trước, Trần Kỳ hoàn toàn sẽ không ngờ được, mối quan hệ giữa anh và An Lạc Dương lại thay đổi chóng mặt như vậy. Càng không ngờ người nọ lại có thể đồng ý ngồi sau xe anh.

Mĩ mãn làm sao.

Chỉ là ...

- Lạc Dương, cậu thích Tiêu Dật à?

An Lạc Dương giật mình, vội vàng phủ nhận:

- Sao... sao có thể? Cậu ta là nam mà!

Trần Kỳ đột nhiên lạnh người, máu như ngừng lưu thông trong anh.

Đúng vậy, An Lạc Dương không thích con trai, cậu ấy là trai thẳng.

Trai thẳng...

Trai thẳng....

Trai thẳng.....

An Lạc Dương thấy Trần Kỳ đột nhiên yên lặng, e dè hỏi:

- Có chuyện gì vậy Trần Kỳ?

- À, ha, không có gì cả.

An Lạc Dương cứ có cảm giác gì đó không đúng, nhưng cậu không hiểu rốt cuộc là cái gì.

Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên Trần Kỳ tăng tốc, lao xuống một con dốc.

An Lạc Dương giật bắn mình, quá sợ hãi mà vô thức ôm chặt lấy Trần Kỳ.

Hai người cứ vậy phóng xuống con dốc ấy, gió trời tháng 10 đầy mát mẻ phả vào sườn mặt Trần Kỳ, đôi mắt anh vương một nỗi buồn man mác, nhưng vẫn không nhịn được cười vì người nào đó đang ôm lấy mình.

Sau khi tạm biệt Trần Kỳ, An Lạc Dương hí hửng bước vào nhà.

Mẹ cậu đang đứng trong bếp hầm canh, còn bố cậu thì đọc báo trong phòng khách, nhìn thấy cậu về ngẩng đầu hỏi thăm:

- Về rồi sao?

Mẹ cậu chạy từ phòng bếp ra, lo lắng hỏi:

- Sao lại về muộn như vậy, mẹ đang nấu lại thức ăn cho con đây.

An Lạc Dương giải thích về việc thầy Văn chữa bài, mẹ cậu cũng không hỏi nữa, mang mấy đĩa thức ăn ra cho cậu.

An Lạc Dương vui vẻ ngồi xuống ăn.

Mẹ cậu, bà Lạc Khinh Ca sau khi nhíu mày nhìn cậu cười toe toét từ lúc bước vào nhà, không nhịn được đánh giá:

- Tiểu Dương,con có chuyện gì vui vậy?

An Lạc Dương gắp miếng thịt kho tàu của mẹ cậu ăn đến ngon lành, đôi mắt cong thành một đường đầy ý vị.

- Con cảm thấy con đã tiến thêm được một bước trong mối quan hệ với người con thích rồi mẹ.

Bà Lạc trợn mắt, suýt làm rơi cái muỗng đang cầm.

Bố cậu cũng đặt báo xuống đi tới.

- Con có người mình thích rồi?

An Lạc Dương gật đầu.

Bỗng nhiên mẹ cậu nhìn bố cậu, ánh mắt chất chứa những cảm xúc khó tả, giọng bà rưng rưng:

- Ôi An Khương Sơn, ông coi thằng con trai của ông kìa...

Bố cậu vội đứng dậy ôm lấy mẹ cậu,giọng xúc động y hệt cái khoảnh khắc An Lạc Dương lên nhận giải Olympic cấp thành phố năm tiểu học.

- Ôi cuối cùng nó cũng biết yêu rồi. Cuối cùng con trai chúng ta cũng chịu sống cho giống con người rồi.

An Lạc Dương trợn mắt nhìn hai người ôm nhau khóc:

- Ơ kìa bố, mẹ, trước giờ con không phải người sao?

Mẹ Lạc dựa vào vai bố cậu chấm ướt những giọt nước mắt “ hạnh phúc”.

- Suốt 17 năm trời mẹ chỉ thấy mày học, học, học, chả còn niềm vui thích gì. Con bé Tranh Tử lớn lên xinh đẹp như vậy, trong mắt mày thì coi nó như “ người anh em thân thiết”. Mẹ còn tưởng mày bị lãnh cảm mất rồi.

An Lạc Dương giật giật khóe miệng, muốn nói lại thôi.

Mẹ, không phải lãnh cảm, đó là đồng tính!!!

An Lạc Dương không muốn để ý đến bố mẹ của cậu nữa, vội vàng đi lên lầu.

Ai da, có khi sau này cậu kết hôn, họ cũng chưa chắc bày ra vẻ mặt vui mừng như hôm nay.

Đánh răng rửa mặt xong, An Lạc Dương trèo lên giường, cầm điện thoại nhắn vài dòng cho Trần Kỳ.

“Về đến nhà chưa?”

Chưa đầy năm giây sau đã có tin nhắn trả lời. An Lạc Dương bất ngờ, không ngờ Trần Kỳ lịch sự vậy.

“Đã về tới.”

“ Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

An Lạc Dương lại nhận được lời đáp với tốc độ đáng kinh ngạc.

“ Không có gì. Sau này vẫn có thể.”

An Lạc Dương nhìn hai chữ “ sau này” đến ngay người, cảm giác trái tim như có hũ mật đổ vào, ngọt ngào lan tỏa tứ chi.

Cậu lăn lộn trên giường cười đến muốn tắt thở.

Nhìn thấy giờ giấc cũng không còn sớm, bèn nhắn lại.

“ Chúc ngủ ngon, Trần Kỳ.” Đi kèm một sticker con gấu tung hoa.

Xong tất cả, An Lạc Dương vui vẻ tắt điện đi ngủ.

Bên kia.

Trần Kỳ lẳng lặng nhìn dòng tin nhắn, gương mặt lạnh lùng như ủ một tầng dịu dàng.

Thật đáng yêu.