Khi học bá yêu thầm

Chương 8 : Thứ không thể thiếu trong trường học chính là thi cử

Sáng hôm sau, An Lạc Dương mang một tâm trạng như hoa nở xuân về đến trường.

Vừa bước đi trong hành lang đã đụng mặt Trần Kỳ và Tống Từ đang từ ban B bước ra.

An Lạc Dương liền vẫy tay, nở nụ cười tươi như nắng ban mai.

- Chào buổi sáng, Trần Kỳ.

Tống Từ giật mình kinh hãi, không hiểu chuyện gì thì vị đại tổ tông bên cạnh đã vẫy tay lại.

- Buổi sáng tốt, Lạc Dương.

An Lạc Dương vừa rẽ vào ban A. Tống Từ đã bần thần nói:

- Anh Kỳ, từ bao giờ mối quan hệ giữa anh và học bá ban A tốt vậy? Không phải trước đó đều sặc mùi thuốc súng à?

Trần Kỳ nhếch môi.

- Hôm qua tôi lai cậu ấy về.

Tống Từ lại như vừa nghe thấy điều gì kinh khủng, chết lặng một hồi mới nói:

- An Lạc Dương cũng tốt tính nhỉ. Lai cậu ấy về một lần liền xem như bạn tri giao tri kỉ vậy.

Trần Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Từ.

- Ăn sáng không? Tôi bao.

- Sao hôm nay anh tốt tính quá vậy?

- Tôi thấy dạo này khả năng nhìn người của cậu rất tốt, bao buổi sáng coi như thưởng.

Tống Từ: ... ?

Những ngày sau đó đều là ngày tháng ngọt ngào với cả An Lạc Dương lẫn Trần Kỳ.

Cuối buổi chiều đều có thể cùng người mình thích đi mua đồ ăn.

Cả buổi tối thì ngồi cạnh người mình thích học bài.

Đến đêm muộn lại có thể cùng người mình thích về nhà.

Mọi thứ cứ như là một giấc mơ.

Chưa đầy 3 tuần sau, nhà trường quyết định mở kì khảo sát nhằm chọn ra 3 người đầu quân.

- Được rồi. Các bạn nằm trong các lớp bồi dưỡng không cần căng thẳng. Có thể được đi thi là tốt, không được cũng không phải điều gì đáng buồn, trở lại lớp tiếp tục học tập. Dù sao cuộc đời các em còn rất dài, không phải chỉ có mình kì thi này. – Lý Lương Khiết sau khi thông báo lịch thi liền chốt hạ một câu động viên. Bản thân cô rất hiểu rõ, là học sinh càng giỏi, áp lực tự đặt ra cũng càng lớn, càng dễ bị mất thăng bằng, nên để các học sinh của mình thoải mái một chút.

Vương Khả Nhạc ra hiệu, cả lớp đồng loạt đứng lên chào cô Lý.

Bạn cùng bàn của An Lạc Dương là một nhóc mập ú tên là Hạ Trì Tử, cậu ta là học sinh của lớp bồi dưỡng Sinh học, vừa nghe cô Lý thông báo lịch thi liền đần cả người. Nãy giờ toát mồ hôi đã thấm một mảng.

An Lạc Dương khích lệ:

- Việc gì mà phải nghiêm trọng vậy? Không được thì thôi, với lại, tôi biết năng lực của cậu mà, chỉ cần phát huy tốt chắc chắn sẽ được đi thi.

Hạ Trì Tử cười ngượng ngùng:

- Cảm ơn cậu nha, An học bá. Cậu cũng phải thi thật tốt.

An Lạc Dương mỉm cười, đưa ray gẩy gẩy gọng kính.

Dạo này cậu cảm thấy dường như lại lên độ cận, nhìn mọi thứ cứ mờ mờ.

Xem ra lại phải đi đo kính nữa rồi.

Buổi sáng hai ngày sau đó chính là lịch của kì thi chọn đội tuyển.

Có tổng cộng 34 học sinh tham gia, chia thành hai phòng thi.

An Lạc Dương phòng thứ nhất, bốn người còn lại ở phòng thứ hai.

Trước khi đi mọi người đều cổ vũ lẫn nhau, không có cảm giác cạnh tranh khốc liệt.

An Lạc Dương cảm thấy có một chút lo lắng hiếm khi, vì bình thường trước mỗi kì thi to nhỏ trường lớp hay cấp thành phố cậu đều rất bình tĩnh.

Lần này cậu muốn phát huy tốt gấp 100 lần bình thường, phải nắm chắc tấm vé đi thi.

Đùa chứ, đó là một tấm vé đi du lịch Bắc Kinh ba ngày hai đêm cùng Trần Kỳ, phải giành bằng được.

Cậu bước vào phòng thứ nhất, vì học sinh bồi dưỡng hầu như đều được chọn từ ban thực nghiệm nên cậu cũng nhìn thấy kha khá học sinh ban A, mấy người còn lại có lẽ là ban B.

Hạ Trì Tử cũng ngồi phòng thứ nhất, trông cậu ta có vẻ đã lấy lại bình tĩnh.

Giáo viên sau khi phát đề, liếc nhìn đồng hồ, khảng khái:

- Bắt đầu làm bài.

An Lạc Dương khẽ nhắm mắt, năm giây trôi qua, cậu lấy được tinh thần, tự tin cầm bút.

Hiệu suất làm việc của giáo viên Nhất Trung cực tốt, ngay tiết học buổi chiều đã có kết quả.

Vương Khả Nhạc cầm kết quả bắt đầu đọc.

- Đầu tiên là môn Toán- cô khẽ khựng trong giây lát, rồi tiếp tục như không có gì: - Trần Kỳ, 92 điểm. An Lạc Dương, 89 điểm. Tiêu Dật, 83 điểm. Tống Từ, 82 điểm và Vương Khả Nhạc 75 điểm.

- Môn Vật Lý...

An Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Vương Khả Nhạc, thấy vẻ mặt cô có vẻ cũng vô cùng buồn, liền lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Kỳ.

“ Tống Từ như thế nào?”

Chỉ vì một điểm mà bị loại, tâm trạng chắc chắn không tốt rồi.

Không lâu sau Trần Kỳ đã nhắn lại.

“ Chưa kịp than khóc đã bị thầy Văn cầm thước đuổi đánh.”

An Lạc Dương bật cười, mặc niệm một câu cho Tống Từ.

Trần Kỳ lại nhắn.

“ Thầy Văn nói tối nay nghỉ một buổi, thầy mở tiệc chia tay cho Vương Khả Nhạc và Tống Từ.”

An Lạc Dương thấy đề nghị không tồi, liền vẫy tay gọi Vương Khả Nhạc trên bục.

- Có chuyện gì?

- Đừng buồn, tối nay thầy Văn đãi tiệc chia tay các cậu.

Vương Khả Nhạc khoanh tay.

- Ai nói cậu tôi buồn?

An Lạc Dường không muốn lất tẩy cô nên cười đáp:

- Được, không buồn.

Buổi tối An Lạc Dương cùng Vương Tử Nhạc tới phòng học mọi khi, đã thấy Tống Từ đuổi đánh Tiêu Dật.

- Cái tên chết tiệt hại tôi bị thầy Văn đánh từ nhà đến trường!

- Ai ui cũng đâu phải lỗi tôi mà. Bình thường cậu toàn cao điểm hơn tôi ai ngờ lần này tôi lại hơn cậu một điểm chứ.

Trần Kỳ ngồi ở vị trí cũ, vẻ mặt cứng nhắc như không màng nhân sinh, thấy hai người An Lạc Dương bước vào mới quay ra chào.

Tống Từ thấy hai người tới cũng dừng tay, nhìn Vương Khả Nhạc như nhìn mẹ đi chợ về, tuôn nước mắt chạy lại.

- Ôi nữ Vương, cậu đến rồi, chỉ có cậu mới an ủi được tôi thôi.

Vương Khả Nhạc dùng một ngón tay đẩy Tống Từ ra xa, vẻ mặt ghét bỏ.

- Ai thèm an ủi cậu.

Tiêu Dật thất thểu đi tới. Ba tuần học tập đã biến mối quan hệ xa lạ của Tiêu Dật với bốn người ban thực nghiệm trở nên thân thiết, tất nhiên là ngoại trừ với Trần Kỳ.

Vương Khả Nhạc cười hâm mộ.

- Tiêu Dật, cậu giỏi thật đấy.

Tiêu Dật cười hề hề, không để ý ánh mắt hằn học của Tống Từ, nói may mắn thôi.

Đúng lúc này thầy Văn ghé đầu vào lớp, hào sảng nói:

- Mấy đứa đi theo thầy, thầy dẫn mấy đứa đi ăn lẩu.

Cả bọn reo hò một tiếng, nô nức chạy theo thầy Văn.

Tiết trời cuối thu đầu đông, thật thích hợp để ăn lẩu mà.