Khi học bá yêu thầm

Chương 9 : Người tôi thích thầm thích người khác rồi

Quán lẩu mà nhóm An Lạc Dương ăn chỉ cách Nhất Trung năm phút đi bộ. Thầy Văn vừa gọi đồ cho ra thì đột nhiên có điện thoại gọi tới, thầy ái ngại nói xin lỗi với học sinh của mình liền rời quán trở về trường.

Tống Từ cầu còn không được, thấy thầy đã hoàn toàn đi mất liền hả hơi:

- Thật may quá, thầy mà còn ngồi đây chắc tôi chẳng còn bụng dạ ăn gì.

Vương Khả Nhạc cầm đũa, không ngừng gắp rau thả vào nồi lẩu, hương thơm phừng phực phả lên lay động dạ dày của mọi người.

An Lạc Dương ngồi cạnh Trần Kỳ, ánh mắt che giấu nhìn người bên cạnh rồi lại nhìn nồi lẩu thơm ngon.

Tiêu Dật đột nhiên đập bàn, nhăn nhó nói:

- Các cậu nói xem, chỉ ăn không thì chẳng có gì vui cả đúng không? Chúng ta chơi một trò chơi đi.

Tống Từ đang nhai thịt bò ú ớ:

- Ò ì? ( Trò gì?)

Vương Khả Nhạc bực mìn đánh bốp vào vai cậu ta.

- Đang nhai đừng có nói.

Thấy không có ai phản đối, Tiêu Dật cầm một chai nước ngọt đã uống cạn đặt lên khoảng trống trên bàn lẩu.

- Chúng ta chơi trò “ Truth or Action”. Chắc tôi không cần giải thích về nó nữa đâu nhỉ. Quay trúng ai người đó hoặc là trả lời một câu hỏi hoặc là làm một hành động. Các cậu thấy thế nào?

An Lạc Dương lóe sáng, có thể nhân cơ hội để hỏi về mẫu người Trần Kỳ thích, trò chơi này không thiệt.

- Được đó. Nghe có vẻ vui.

Vương Khả Nhạc cũng không có ý kiến, càng đừng nói tên ham chơi như Tống Từ.

Mọi người đều nhìn về Trần Kỳ lãnh đạm.

Dưới ánh mắt mong chờ của An Lạc Dương, Trần Kỳ nói:

- Chơi cũng được.

Tiêu Dật khoái chí, lắc lắc tay muốn quay chai đầu tiên. Chai nước ngọt lạch cạch một vòng, vậy mà lại quay trúng chính cậu ta.

- Phụt. - Tống Từ cười ầm.

Tiêu Dật đen mặt, lầu bầu nói:

- Tôi chọn sự thật.

Vương Khả Nhạc giành quyền hỏi trước, nói:

- Tiêu Dật, trả lời tôi, sao cậu lại không vào được ban thực nghiệm?

Tiêu Dật bất đắc dĩ nhìn lớp trưởng Vương.

- Ầy nữ Vương à, câu trả lời không phải rõ quá sao. Muốn vào ban thực nghiệm thì điểm số tất cả môn đều phải trên 80 hoặc là lọt top 50 của khối. Tôi căn bản không làm được đó. Tôi chỉ giỏi mình môn Toán thôi, mấy môn còn lại dù là Lý hay Hóa cũng quá bình thường. Hơn nữa, điểm Tiếng Anh của tôi luôn dưới trung bình.

Vương Khả Nhạc không ngờ người thông minh như Tiêu Dật lại học lệch đến vậy, có chút không nói nên lời.

Tống Từ vỗ vỗ vai an ủi Tiêu Dật.

- Cậu trai trẻ. Hay là để tôi kèm Tiếng Anh cho cậu.

Vương Khả Nhạc coi thường liếc Tống Từ:

- Tôi nhớ điểm Tiếng Anh của cậu cũng suýt soát 80.

- 80 mà cậu còn không coi trọng à? - Tống Từ tỏ vẻ tủi thân muốn khóc.

- Ở đây người có tư cách dạy kèm Tiêu Dật nhất là An Lạc Dương kìa, cậu ấy là trùm ngoại ngữ đấy. Từ hồi lên cao trung tôi chưa thấy bài kiểm tra nào của cậu ấy là không có điểm tối đa cả.

Mọi người đều trầm trồ nhìn An Lạc Dương khiến cậu giải bày:

- Thực ra tiếng Anh mới là môn tôi học tốt nhất, không phải Toán đâu. Tại chị gái tôi làm việc ở nước ngoài, hồi còn nhỏ cứ đến hè là tôi lại được ra nước ngoài cùng chị, tôi đã nói tiếng Anh từ lúc bé tí rồi.

Mọi người đều gật gù, chỉ có Trần Kỳ là ngạc nhiên hỏi:

- Cậu có chị gái sao? Hơn nhiều tuổi lắm à?

- Phải, chị tôi là An Lạc Nguyệt. Hơn tôi tới mười lăm tuổi cơ.

An Lạc Dương...

An Lạc Nguyệt...

Trần Kỳ cong môi cười. Dù sao “mặt trời” vẫn quan trọng hơn...

Tiêu Dật kéo mọi người lại trò chơi bằng cách tiếp tục quay chai.

Lần này chai nước chỉ về phía Trần Kỳ.

An Lạc Dương nén tim đập thình thịch, cảm thấy không được không được, phải giành hỏi thôi.

Chẳng cần cậu tranh thì Tống Từ đã nói:

- An học bá hỏi đi, tôi thấy cậu với anh Kỳ trước đây có nhiều hiềm khích, bây giờ hòa giải thì hỏi nhau lấy một câu.

Chậc. An Lạc Dương cảm thấy hảo cảm mà Tống Từ lấy được từ cậu trong ba tuần học tập cũng không bằng sau câu nói vừa rồi.

An Lạc Dương giả vờ gắp một miếng thịt ăn, bình tĩnh nhai, tỏ vẻ đang suy nghĩ câu hỏi.

Rồi rất “ tự nhiên” mà nói:

- Trần Kỳ trong trường nhiều bạn nữ hâm mộ như vậy, không biết mẫu người yêu lí tưởng của cậu là như thế nào.

Tiêu Dật vỗ tay bôm bốp, nhìn An Lạc Dương cho một like.

- Hỏi hay lắm An học bá.

Trần Kỳ trầm mặc nhìn An Lạc Dương giây lát, rồi quay đầu đi, hàm ý cười trong đáy mắt lộ rõ.

- Eo thon, ngực nhỏ, chân dài. Xinh đẹp, đáng yêu, như con sóc nhỏ.

Tống Từ trợn mắt.

- Vãi, không ngờ gu của anh Kỳ lại là dạng này, hiếm à nha.

Mọi người liên lao vào cười đùa.

Còn An Lạc Dương thì như chìm trong bể khổ.

Cái gì chứ.

Eo thon... ngực nhỏ... chân dài... thì thôi đi.

Còn đáng yêu, xinh đẹp, như con sóc là cái gì?

Một chút cũng không dính dáng tới cậu luôn.

An Lạc Dương bần thần cả người, cảm thấy con đường theo đuổi nam thần phía trước mịt mù và đầy chông gai.

Trong lúc cậu không để ý, chai nước ngọt vậy mà lại quay về phía cậu.

Mọi người đều thống nhất để Trần Kỳ đặt câu hỏi.

Trong đầu An Lạc Dương chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy trong đầu hàng trăm chữ “ xinh đẹp” “ đáng yêu” “ sóc nhỏ” quay mòng mòng.

- Lạc Dương, cậu đã có người mình thích chưa?

Trần Kỳ đặt câu hỏi. An Lạc Dương ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Vương Khả Nhạc tỏ vẻ không thể nào tin nổi, phất tay.

- Trần Kỳ hỏi cái gì vậy, An Lạc Dương chỉ biết học làm sao yê-

- Có rồi.- An Lạc Dương trả lời.

Lần này đến Vương Khả Nhạc ngây người.

- Hả? Hả aaaaaaaa?!

Trần Kỳ cũng ngạc nhiên nhìn cậu, chỉ một giây thôi nhưng trong lòng anh như vỡ nát.

Tại sao lại đặt câu hỏi này cơ chứ? Để rồi biết được sự thật cay đắng này.

Người nọ thích người khác rồi.

An Lạc Dương tim đập chân run nhưng phải tự nhủ: Không được không được mất bình tĩnh.

- Nhưng mà người tôi thích, không có thích tôi, một cơ hội cũng chẳng có.

Anh ấy là trai thẳng, không chỉ vậy, còn thích một cô gái đáng yêu như sóc.

Nhìn cậu xem, là con trai thì thôi đi, còn tẻ nhạt khó ưa như vậy, chỗ nào đáng yêu.

Ánh mắt An Lạc Dương đượm buồn.

Nhìn gương mặt đẹp như tranh của học bá đang rưng rưng nước mắt, Vương Khả Nhạc động lòng tính mẫu.

- Ôi ai mà lại không thích cậu được cơ chứ? Đúng là đồ mắt mù.

Tiêu Dật và Tống Từ ngồi bên cũng phụ họa an ủi An Lạc Dương.

Riêng chỉ có Trần Kỳ “ mắt mù” kia đang đầy suy tính trong lòng.

May quá, vẫn còn ổn, không biết tên đần ngu ngốc nào lại không thích Dương Dương, nhưng không sao, đó là chuyện tốt của anh.

Ha, anh vẫn còn cơ hội.

Trần Kỳ nén cười, cầm chai rỗng rồi quay.

Đúng lúc này, ánh điện phút tắt, tất cả nhấn chìm trong bóng tối.

Cả quán ăn lâm vào hoảng loạn.

- Mất điện sao?

- Hay là bị cháy cầu dao đấy?

- Chủ quán, mau đi kiểm tra đi chứ!

An Lạc Dương giật mình luống cuống, muốn đứng dậy ra ngoài nhưng va người vào lưng của Trần Kỳ.

Cậu đang muốn nói xin lỗi thì bất ngờ bị ôm lấy, mùi hương thanh mát bao lấy cơ thể.

Là Trần Kỳ!!!

Trần Kỳ siết lấy eo An Lạc Dương, vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở ấm nóng phả lên vai khiến cả người An Lạc Dương run lên, mềm nhũn ngã vào người Trần Kỳ.

Đầu óc An Lạc Dương rối như tơ vò, tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sao Trần Kỳ lại ôm cậu? Chuyện gì vậy?

Lẽ nào... anh ấy thích cậu?

Chưa đầy mười giây, Trần Kỳ đột ngột buông An Lạc Dương ra.

Ngay lúc này người chủ quán cầm một cái đèn pin đi ra, ái ngại nói:

- Quý khách thông cảm, hệ thống điện quán chúng tôi bị hỏng. Đành phải dừng bữa của quý khách tại đây, mọi chi phí hôm nay quán chúng tôi sẽ tự chi trả ạ.

Người trong quán ai oán một hồi rồi tản ra về.

Tống Từ than vãn:

- Tiệc chia tay của chúng ta cũng bị phá, chán chết thật.

Vương Khả Nhạc đang kiểm tra lại túi xách, sau đó kéo lấy dây áo Tống Từ nói:

- Thôi đi về.

Nhìn một nam một nữ đã đi tới cuối đường, Tiêu Dật đầy ý vị phán:

- Hai người kia chắc chắn có gian tình.

Nhưng không được ai đáp lại, cậu ta quay người nhìn, chỉ thầy An Lạc Dương đang đần người, còn Trần Kỳ thì nhìn chằm chằm người nọ.

Tiêu Dật cảm thấy hôm nay cậu ta điên rồi, sao nhìn đâu cũng thấy tình ý nồng đậm vậy nhỉ.

Vẫy tay chào hai người rồi cũng đi.

Cả con đường chỉ còn lại An Lạc Dương và Trần Kỳ.

- Tại... tại sao cậu lại ôm tôi?

An Lạc Dương cảm thấy bản thân điên rồi mới hỏi câu này. Hối hận không thôi, cậu đang muốn xoay người bỏ chạy thì Trần Kỳ túm lấy tay.

An Lạc Dương kinh ngạc.

- Tối.

- Hả?

- Vì tối. Tôi sợ bóng tối.

An Lạc Dương: ...

Là ... sợ bóng tối sao?!

Trần Kỳ mắt không dám nhìn thẳng, đảo liên tục, giọng nói cũng lạc đi.

- Xin lỗi. Là do tôi sợ, nên mới ôm cậu.

An Lạc Dương ngớ người luôn rồi. Cảm thấy như vừa bị dội nước lạnh vào mặt, xấu hổ muốn chết.

Trần Kỳ sợ bóng tối nên mới ôm cậu, cậu lại tưởng bở cho rằng anh thích cậu.

Điên mất.

- Thế... thế sao? Tôi không biết! Không ngờ người trông mạnh mẽ như anh, lại sợ bóng tối. Hẳn là lúc nãy rất sợ hãi đi.

Dáng người Trần Kỳ cao lớn, bây giờ lại cúi đầu như đang hối lỗi, sao mà lại có một mặt đáng yêu vậy chứ.

An Lạc Dương đột nhiên nắm lấy tay Trần Kỳ , mỉm cười nói:

- Tôi không giận nữa đâu. Sau này nếu cậu sợ, cứ nắm tay tôi, nhé?

Trần Kỳ im lặng giây lát rồi đồng ý.

- Vậy giờ tôi đưa cậu về.

- Được.

Trần Kỳ đi lấy xe, khẽ quay đầu lại thấy An Lạc Dương đứng dưới ánh đèn đường nhìn anh.

Ước gì người nọ cứ mãi đứng đó chờ anh như vậy thì tốt biết mấy.

Thích một người khiến con người ta bất kham đi hay sao, mà khiến anh phải bỉ ổi đến mức lừa dối cậu ấy, lợi dụng sự thiện lương của cậu ấy để đạt được ham muốn của mình.