Khi Quả Táo Chín

Chương 2: Chương 2

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Trước đây Lâm Tự chưa bao giờ hung dữ tàn ác với người khác bao giờ, những người từng gặp qua anh đều nói anh hòa nhã lịch sự.

Nhưng con người rồi sẽ phải thay đổi cả.

Sâu trong con người anh không phải là một người nhiệt tình, cuộc đời gặp phải biến cố lớn, trên người mang theo tội không thể hóa giải được, lại tự đóng cửa nhốt mình hơn ba năm, đã không còn giống với trước đây nữa rồi.

Gân xanh trên trán anh nổi lên, nắm chặt lấy chiếc xẻng, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn đám nhóc thối tha trên vách tường kia nhưng lại hoàn toàn không thể làm chúng sợ hãi mình.

Lâm Tự cong người xuống nhặt đá dưới đất lên ném về phía bọn nó, mấy đứa nhóc chạy nhanh, đá đập vào tường rồi lại lăn xuống trong sân.

Ít nhất là bây giờ đã yên tĩnh trở lại rồi.

Lâm Tự cắn chặt răng, hít thở thật sâu điều chỉnh tâm trạng của mình.

Anh quay đầu nhìn cây táo quý báu của mình, lại bỗng nhiên phát hiện vẫn còn một người đang ngồi xổm trên vách tường cạnh cây táo.

Người đó trông như một cậu con trai mười bảy mười tám tuổi, đen đen gầy gầy, trên mặt còn bị rách da.

Sắp vào thu rồi, đối phương vẫn mặc một chiếc áo mỏng, đã không vừa người lại còn lúa.

"Cút." Lâm Tự nói với cậu ấy.

Người con trai đó ngồi xổm bên vách tường cười với anh, dáng vẻ bất cần đời, làm Lâm Tự phát cáu.

Cậu nói: "Tụi nó nói tối sẽ quay lại."

Lâm Tự trừng mắt nhìn cậu, không trả lời.

"Anh cho tôi năm đồng, tôi giúp anh trông chừng một đêm." Cậu con trai nói "Tôi đánh lại tụi nó."

Lâm Tự không biết chúng là đám khốn kiếp ở đâu tới, đứa nào cũng làm anh thấy phiền.

Anh lại đi nhặt đá lên, ném về phía người đang ngồi bên vách tường kia không hề nương tay, người đó chỉ nghiêng người qua né đi, sau đó cười Lâm Tự: "Anh đánh không chuẩn gì hết vậy!"

Lâm Tự tức giận, cầm xẻng lên đi về phía đó.

Chàng trai cuối cùng đứng dậy, Lâm Tự nhìn thấy quần cậu cũng rách.

Ống quần bị mài cho nổi chỉ lên, phần đầu gối bị thủng một lỗ, trông như một ăn mày lang thang.

Nhưng anh biết, đây tuyệt đối không phải ăn mày, tên này là một tên lưu manh có tiếng trong thôn, gây thị phi khắp nơi không ai quản.

Còn tại sao không ai quản thì Lâm Tự không biết, cũng không quan tâm.

Xẻng của Lâm Tự còn chưa huơ lên thì tên lưu manh đó đã nhảy xuống khỏi bức tường rời đi rồi, trước khi đi còn nói với Lâm Tự: "Nếu không được nữa thì cho tôi bữa cơm cũng được."

Lâm Tự chỉ bảo cậu cút, cơn giận đã đi đến rìa bộc phát rồi.

Cậu ta đã đi rồi, còn tiện tay hái đi một quả táo của Lâm Tự.

Lâm Tự hận đến mức nghiến muốn nát răng, trực tiếp gọi điện thoại tìm người làm tường cao lên.

Chẳng những phải làm cao lên mà phía trên còn phải gắn thêm một tấm lưới gai sắc, chỉ tiếc là thời gian quá gấp chỉ có thể làm xong một bên tường phía cây táo mà thôi.

Đến tối, Lâm Tự luôn ngồi bên trong sân.

Mùa thu vừa đến, nhiệt độ buổi tối dần hạ xuống.

Dưới cây táo, anh quấn một lớp áo lạnh, ngồi trên chiếc ghế gỗ, chiếc xẻng nằm ở kế bên.

Tám giờ.

Chín giờ.

Mười giờ.

Anh nghe thấy tiếng hò hét, mấy tên thiếu niên ngỗ nghịch ấy lại đi về hướng này.

Lâm Tự giống như sắp đối diện với kẻ địch, đứng dậy cầm lấy xẻng lên chuẩn bị nghênh chiến.

Sau đó, mấy thằng nhóc đó lần này còn chưa trèo lên tường, thậm chí còn không có cơ hội nhìn tới cây táo nhà Lâm Tự nữa.

Anh nghe thấy bên ngoài vách tường có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng đánh nhau.

Hóa ra, tên lưu manh như ăn mày đó đã thủ phục ở bên ngoài sân nhà anh từ sớm, mấy tên ranh kia vừa tới là bị cậu chặn lại rồi.

Cậu ta đặt quả táo mới ăn một nửa qua một bên, lấy một đấu ba, đánh cực kỳ hăng.

Lâm Tự đứng trước cửa xem không một chút biểu cảm gì, không lên tiếng, không ngăn cản, giống như chuyện này không liên quan tí gì đến anh cả.

Tên con trai đó nói cũng đúng thật, một mình cậu đánh ba tên kia chạy mất rồi.

Lúc ba đứa nó chạy đi, cậu ta còn cười vui vẻ nói: "Sau này mà tới nữa là tao đánh tiếp."

Cậu nghĩ rằng mấy đứa đó trông khôi hài, mà không hề biết rằng chính cậu cũng khá là khôi hài.

Lâm Tự nói: "Giày cậu văng rồi kìa."

Cậu nghe thấy giọng nói của Lâm Tự, quay mấy vòng mới thấy được chiếc giày vải vừa bẩn vừa rách của mình, chiếc giày đó bên chân Lâm Tự.

"Thì anh cầm lại cho tôi đi!"

Lâm Tự không thèm để ý cậu, quay vào trong sân, khóa cửa lại.

Đối diện với Lâm Tự như vậy, người con trai đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười bất đắc dĩ.

Cậu một chân mang giày một chân trần đạp dưới dất lạnh băng, đi lấy chiếc giày lúc đánh nhau bị văng ra của mình.

Mang giày xong, cậu quay về cầm lấy nửa quả táo trên tảng đá lớn bên cạnh, vừa ăn vừa leo lại lên bức tường nhà Lâm Tự.

Lâm Tự vẫn ngồi bên dưới gốc táo, như một bức tượng.

Chàng trai gặm táo cười nói: "Ê, anh nợ tôi một mối ân tình!"

Lâm Tự liếc cậu một cái.

Cậu ấy lại nói: "Cho tôi năm đồng, hoặc là một bữa cơm đi!".