Khi Quả Táo Chín

Chương 39: Chương 39

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Lâm Tự rất căng thẳng, anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình dùng miệng tuốt cho người khác cả.

Tiểu Ngũ kinh hoảng nhìn Lâm Tự, nhìn người đàn ông mình thấy đẹp nhất trên đời ngậm lấy dục vọng của cậu lại ngay trước mặt.

Toàn thân nóng hổi của Tiểu Ngũ trực tiếp đổ mồ hôi ra, cậu cũng không biết là mình hưng phấn hay là kinh hoảng, một tay chống lên sofa, tay còn lại ôm lấy đầu của Lâm Tự.

Động tác của Lâm Tự chậm rãi vụng về, nhưng mỗi lần đều nuốt vào tới nơi sâu nhất.

Thứ đồ đó của Tiểu Ngũ thô thô dài dài, hoàn toàn không giống của một chàng trai còn đang trưởng thành.

Khi Lâm Tự nuốt vào nhả ra anh chợt nghĩ: Nghe nói người sống càng hoang dã thì cái đó phát triển càng tốt, có vẻ như đúng thật.

Anh cố sức muốn ngậm hết cả vào trong, tiếc rằng có lòng nhưng không có sức.

Quy đầu đang tỳ vào trong cổ họng anh, Lâm Tự bị thúc đến mức buồn nôn.

Tiểu Ngũ sướng không chịu được, cơ thể và tim đều thỏa mãn đến mức không kìm nén được thở hổn hển.

Nhưng biểu cảm cau mày cố nhịn của Lâm Tự làm Tiểu Ngũ tỉnh táo nhanh chóng, vội vã lùi ra sau, không muốn làm Lâm Tự khó chịu nữa.

Trên đỉnh quy đầu tiết ra một dịch thể trong suốt dinh dính, khi dục vọng rút khỏi miệng của Lâm Tự, chất dính ấy dính lên miệng của Lâm Tự, kéo thành một sợi chỉ bạc dài dài.

Vô cùng dâm đãng, vô cùng quyến rũ.

Cực kỳ sung sướng, cực kỳ mê hoặc.

Đầu óc tinh thần Tiểu Ngũ đảo điên, vồ qua quỳ trên sofa hôn Lâm Tự.

Lâm Tự nói: "Vào phòng đi."

Sofa dù sao thì vẫn chật, hai người đàn ông trở mình một cái sợ ngã xuống.

Tim Tiểu Ngũ đập quá nhanh, cậu ôm lấy Lâm Tự không buông.

"Em vào trước đi, anh đi chuẩn bị một chút."

Tiểu Ngũ không biết anh muốn chuẩn bị cái gì, nhưng lời của Lâm Tự cậu không thể không nghe.

Tiểu Ngũ không nỡ buông Lâm Tự ra, cứ ba bước lại quay sang nhìn mà về phòng.

Phòng ngủ hơi lạnh, cậu giở chăn ra chui vào trong, toàn thân lõa lồ cứ ngoan ngoãn nằm đợi Lâm Tự như thế.

Trong lúc đợi, trong đầu Tiểu Ngũ toàn là hình ảnh khỏa thân của Lâm Tự, và cả khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Tự khi tuốt cho cậu.

Lâm Tự thật đẹp.

Tiểu Ngũ cứ nghĩ như thế, cảm giác như dục vọng thẳng đứng đã lâu kia sắp nổ tung ra rồi.

Cậu trở mình nằm xuống, không kìm được kẹp lấy chăn, chậm rãi cọ cọ hạ thể của mình, cậu mô phỏng lại động tác khi làm tình, tất cả đều hoàn toàn dựa vào bản năng.

Lâm Tự trốn vào phòng tắm tắm rửa đơn giản một chút, sau đó tìm một bình sữa dưỡng thể làm chất bôi trơn, làm rộng chính mình bằng động tác không quen tay mấy.

Anh thấy quá trình này hơi ngượng nên không muốn để Tiểu Ngũ nhìn thấy.

Khi nới rộng, trong lòng Lâm Tự có hơi không thoải mái, cơ thể cũng thấy đau.

Ngón tay cắm vào trong khiến anh trực tiếp cau mày lại.

Nhưng, anh muốn.

Lâm Tự thấy từ lần đó trở đi dường như anh đã mất đi mọi ham muốn vậy, không chỉ ham muốn, anh đã rất lâu rất lâu rồi không có khát vọng với điều gì rồi.

Bây giờ ít nhất anh thấy khát khao Tiểu Ngũ, anh vẫn còn một chút hơi thở của người sống.

Vì vậy anh phải làm đến cùng.

Lâm Tự dùng kha khá thời gian, cả quá trình nghĩ tới Tiểu Ngũ mà làm rộng, anh nhận ra rằng anh tham lam cảm giác Tiểu Ngũ mang đến cho mình nhiều hơn trong tưởng tượng, chàng trai không chịu sự gò bó, thỉnh thoảng hơi ngang tàng nhưng lại đơn thuần kia làm anh thấy hơi mê muội.

Khi rút tay mình ra, tình dục đã bị khơi mào lên một cách triệt để, không để ý nhiều nữa, dứt khoát quay về lại phòng ngủ.

Tiểu Ngũ kẹp chăn lại chờ đợi Lâm Tự trong nóng vội, khi cậu nhìn thấy Lâm Tự đẩy cửa vào, tức khắc ngồi dậy.

Lâm Tự nhìn thấy dục vọng cương cứng dựng thẳng của cậu, cười nói: "Đợi gấp lắm sao?"

Khi nói chuyện, Lâm Tự áp qua.

Đêm giao thừa, bên ngoài náo nhiệt cực kỳ, trong tiếng pháo nổ, tiếng pháo hoa không ngừng bên tai.

Họ mãnh liệt hôn nhau vuốt ve nhau ôm lấy nhau trong căn phòng ngủ không bật đèn, căn phòng không ngừng được chiếu rọi bởi những đợt pháo hoa nối tiếp nhau trên bầu trời.

Tiểu Ngũ không đợi được muốn có được Lâm Tự, Lâm Tự hận mình không dùng cơ thể mình nuốt lấy Tiểu Ngũ ngay lập tức.

Tiểu Ngũ dán vào bên tai hỏi anh đi làm gì vậy, Lâm Tự nói: "Giúp em mở quà, tiện cho em hưởng thức."

Câu nói này nếu là trong lúc bình thường có thể làm Lâm Tự xấu hổ tới chết, nhưng trong lúc này đây hình như tất cả đều trở nên rất hợp lý.

Tiểu Ngũ bị câu nói này kích thích cho choáng váng đầu óc, ôm lấy Lâm Tự hôn hết lên toàn thân anh.

Lâm Tự tách hai chân ra, để lộ ra nơi riêng tư nhất cho Tiểu Ngũ.

"Vào đi." Lâm Tự nói.

"Qua mười hai giờ rồi, quà của em đó."

Tiểu Ngũ trước mặt Lâm Tự vốn đã chẳng có lý trí gì rồi, thế này lại càng làm cho cậu ngốc nghếch cuồng si hơn.

Cậu không quan tâm nữa, cầm dục vọng của mình tỳ lên cửa ra vào của hang động, nắm lấy eo Lâm Tự, mạnh mẽ tiến vào.

Lâm Tự đau đớn cau mày lại rên lên một tiếng kinh ngạc.

Nhưng tiếng rên của anh đã bị tiếng pháo hoa vùi lắp, Tiểu Ngũ không nghe thấy, ngay lúc này, lỗ chân lông cậu đều nở hết ra, thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được đó là sự chặt chẽ và ấm nóng của Lâm Tự..