Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 11: Chương 11 Em sẽ hành hạ anh cho đến chết.

_ Cô.... Được. Đơn giản thôi mà! Đi theo tôi.

Ngọc Di nối gót anh ta.

_ Mà anh là ai vậy?

Chịu không thấu sự im lặng, cô lên tiếng.

_ Cả anh mà em cũng không nhận ra sao? - khoé môi anh ta cong lên.

_ Tôi biết anh à?

Hai người đang băng qua đường, nghe câu hỏi bình thường của cô, đột nhiên anh ta ngừng lại.

_ Là anh! Lý Anh Kiệt. - anh áp hai tay lên má cô.

Ngọc Di há hốc:

_ Là... Là anh thật sao?

Giọng nói của cô trở nên nhỏ dần giữa tiếng ồn ào, náo nhiệt của đường phố khiến anh chỉ nhìn thấy cái môi nhỏ đang động đậy. Anh Kiệt cắn phập vào cái thứ đáng yêu đó, nút chùn chụt.

_ Bỏ em ra. - Ngọc Di khó chịu - Không tin đâu.

Anh Kiệt nắm chặt tay cô, tiếp tục bước.

_ Không tin thì thôi!

_Anh...

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị vẻ đẹp của ngôi trường trước mắt làm cho cứng họng.

Anh mỉm cười.

_ Anh và em, học chung trường, chúng ta có duyên đấy!

--------------------

Sau khi giúp cô ổn định, anh trở về phòng làm việc của mình.

Haizz! Kiệt ngả lưng lên chiếc ghế bành màu đen sang trọng, nới lỏng cà vạt, tay cầm cái bảng nhỏ màu xanh gõ gõ lên mặt bàn gỗ mun tạo nên tiếng cộp, cộp vui tai.

Giữa tấm bảng đó in rõ hai dòng chữ:

Hiệu trưởng

LÝ ANH KIỆT

Cuối cùng cũng gặp lại em. Người con gái đáng yêu ạ! Anh Kiệt khép hờ mắt, khoanh chéo tay. Cơ mặt giãn hết cỡ.

Anh đã chờ em từ rất lâu rồi. Lần này, chắc chắn, anh sẽ không để tuột mất em một lần nữa. Chắc chắn.

Reng... Reng.... Reng....

Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

_ Tôi nghe đây! - anh từ tốn.

_ Anh à! 3 tiếng nữa là đến giờ diễn rồi. Anh phải chuẩn bị từ bây giờ để kịp ạ. - giọng nói trầm trầm của cô quản lý vang lên.

_ Được. Cho xe đến đi, anh ra ngay.

-------------

_ Sau đây là phần trình diễn cuối của chương trình cũng như là phần mà mọi người mong chờ nhất. Xin được giới thiệu, Lý Anh Kiệt!

_ Hoan hô. Hoan hô

_Á á á...

Nối theo sau lời giới thiệu của anh chàng MC là biết bao tiếng reo hò, cổ vũ.

Sự xuất hiện của anh đã làm náo loạn cả sân khấu. Cũng đúng thôi, anh là ca sĩ nổi tiếng với vẻ đẹp hoàn hảo và lượng người hâm mộ khủng nhất thế giới mà.

Bụp.

Đèn tắt, chỉ còn ánh sáng từ các điện thoại đang bật chế độ quay video.

Anh Kiệt bước ra từ cánh gà, ngân một câu hát.

Ngọc Di chật vật để đứng vững giữa biển người nhốn nháo, cảm thấy khó hiểu vì giọng hát vô cùng thân quen này.

_ Woa! Woa! Hú! Hú!

Đèn sáng, mọi người ai cũng hào hứng, quơ tay múa chân theo điệu nhạc sôi động.

Cô nheo mắt nhìn lên sân khấu.

Anh Kiệt!

Ngọc Di sợ mình nhìn nhầm, lấy tay dụi dụi rồi cố gắng mở mắt thật to.

Trong đầu cô bây giờ toàn là dấu chấm hỏi.

Để làm rõ chuyện này, cô chạy vội ra sau cánh gà.

Quả thật, đứng ở chỗ này có thể nhìn rõ hơn hẳn, chỉ có điều, hai tay bị giữ chặt bởi tên vệ sĩ to lớn.

Vô tình, ánh mắt anh lướt qua cô.

Kiệt mất tập trung, bỗng nhiên anh nở nụ cười nửa miệng làm đốn tim bao người ở phía dưới.

Anh ra hiệu ngừng nhạc:

_ Xin lỗi vì tôi đã đường đột cho dừng nhạc. Nhưng tôi có một điều vô cùng quan trọng muốn nói cho các bạn biết. Các bạn có muốn nghe không ạ? - anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Đáp trả anh là những tràn pháo tay nhiệt liệt.

Anh cúi gập người, tỏ ý cám ơn rồi đi vào trong cánh gà, nắm lấy tay cô, dẫn ra đứng trên sân khấu.

Ngọc Di sửng sốt, hàm cứng đờ. Không hiểu sao thân thể cô lại không chịu nghe lời chủ mà chỉ toàn vâng theo anh.

Kiệt nhìn sâu vào mắt cô, tay nắm tay, anh từ từ quỳ lên gối mình.

Lượng người ở dưới nháo nhào, người la hét, người kêu gào.

_ Hứa Ngọc Di, làm bạn gái anh nhé! - anh nói rõ từng chữ một.

_ Em... Em... - cô lấp bấp, không biết phản ứng thế nào.

Phải trả lời làm sao đây? Nếu nói không, hình tượng của anh Kiệt sẽ bị cô phá huỷ ngay trong vài giây ngắn ngủi. Còn nếu đồng ý thì..., cô có cảm giác gì với anh đâu.

Cả khán đài bỗng trở nên im bặt, cùng anh chờ đợi câu trả lời của cô.

_ Em có một điều kiện. - cuối cùng Di cũng mở lời.

_ Em cứ nói. Anh sẽ làm tất cả, vì em.

_ Em sẽ hành hạ anh cho đến chết! Có được không?

Não bộ trẻ con của cô nghĩ rằng, với điều kiện tàn khốc như thế, chắc chắn anh sẽ chạy mà không thèm nhìn lại.

Lại một lần nữa, mọi người gào thét thảm thiết.

_ Trời ơi! Thần tượng của tôi mà!

_ Đừng làm khổ anh ấy!

_ v.v...

Nào ngờ, cách của cô không hiệu quả.

_ Anh đồng ý! - nói rồi Kiệt ôm chặt lấy cô - Anh sẽ không để mất em lần nữa.