Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 14: Chương 14 Về bên em anh nhé!

Nhìn hai cái bóng một ột thấp như đôi đũa lệch nhưng lại hài hoà đó khuất xa, bà Linh Đan cười khổ, có chút nhẹ lòng:

_Con bé này thật là....!

Nói rồi bà đi về phía thang máy, nhấn nút.

-----------------------------------

_Anh! - Ngọc Di nói mãi nói mãi mặc dù Phong ở ngay bên cạnh. - Nhớ anh lắm!

Anh không biết phải làm sao. Cô bé này trẻ con quá!

Ngọc Di kéo ghế ngồi đối diện anh, hai tay chống cằm, nhìn trực diện vào đôi đồng tử vẫn chưa có chút hơi ấm.

_ Anh cho em 5 phút! - Phong lạnh lùng.

_ Ai nói? Cả cuộc đời anh là của em rồi, em không nhận thêm nữa đâu! - cô bướng bỉnh, lè lưỡi lêu lêu.

Haizzzz.

Phong thở dài.

Bó tay!

_ Thật ra... - cô ngập ngừng - Em với anh Kiệt, đâu có chuyện gì đâu.

_ Ừ! - anh nhìn ra cửa sổ như có gì ở ngoài đó hấp dẫn lắm.

_ Em đi nước ngoài là vì... Không muốn làm người thứ ba giữa anh và Tử Di.

_ Ừ!

_ Anh hiểu lầm em rồi đó. - thấy anh cứ như thế, Di bắt đầu đâm đâm chọt chọt lên đùi anh.

_ Ừ!

_ Sao anh cứ... cứ... - ức quá nên cô quên hết từ, giận dỗi đứng phắt dậy nhưng Phong nhanh tay hơn, giữ cô lại. Ấn môi mình lên môi cô.

Cái lưỡi ướt át cuốn lấy vị ngọt ngào trong miệng Di như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô khó thở, đánh vào ngực anh.

Luyến lưu một hồi, Phong mới chịu buông tha.

_ Anh biết rồi mà ! - anh véo má cô

_ Người ta nói nhiều như vậy, mà anh.... - cô oà khóc.

Đây có được gọi là mít ướt không nhỉ?

_ Thôi mà! - Phong ôm eo cô, tựa đầu lên vai, từng đợt hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cô khiến cô nổi gai ốc, rụt cổ lại. - Anh cũng bị đứa con nít nào đó hiểu lầm nữa, mà đứa trẻ đó cứng đầu lắm, không chịu nghe anh nói gì hết mà bỏ đi mất tiêu. Cố tỏ ra rộng lượng rồi ôm hết nỗi đau. Rõ ngốc!

_ Đừng châm chọc vậy chứ! - Ngọc Di nhăn mặt - Anh thì có gì mà hiểu lầm?

_ Đâu có gì nhiều. Chỉ là thương người ta mà bị hiểu thành....

_Suỵt! - cô đặt ngón trỏ lên miệng anh, chặn không cho anh nói - Anh yêu em... từ khi nào?

Bên ngoài, hoa hồng nở rộ, rực rỡ, tươi tắn, toả hương thơm ngát, bay đi khắp nơi, làm giọng nói của cô cũng thơm lây.

_ Anh cũng không biết nữa! Lúc đầu anh chỉ... nhưng sau đó thì....

Khánh Phong bỏ mất vài từ không nên nói. Cũng có khi, hành động đó, tâm trạng đó, không từ nào có thể diễn tả được.

Ngọc Di xoay đầu lại, tặng cho anh một nụ hôn nồng thắm.

_ Về bên em, anh nhé!

Anh siết chặt vòng tay mình, kề môi vào cổ Di, nút mạnh. Hành động đã nói lên tất cả.

_ Ai da! Đau!

Trên cổ cô hằn lên vết môi đỏ ửng.

Anh cười mỉm.

Từ bây giờ sẽ không còn nươm nướp lo sợ mất em nữa, vì...

Anh đã đóng dấu rồi!

Hứa Ngọc Di.

Em là bản quyền... đã được bảo hộ.

-------------------------------------------

_ Về Việt Nam? - Lý Anh Kiệt hét toáng khi đang chuẩn bị cho buổi diễn.

_ Dạ! Nhưng vài ba tháng nữa mới về! Anh yên tâm, còn nhiều thời gian để chơi mà! - Ngọc Di hồn nhiên.

_ Ừ! Vậy khi nào gặp! Tạm biệt! - Kiệt chủ động gạt máy, hàng mi dài cụp xuống.

Đầu dây bên này...

_ Haizz. Cái anh này! Sao thay đổi nhanh vậy? - cô ném cái điện thoại lên giường.

Nheo mày suy nghĩ....

Từ khi sang đây, anh Kiệt bỗng dưng to hơn, cơ bắp hơn, còn trắng trẻo ra nữa chứ, cơ ngơi đồ sộ, đã vậy còn vứt luôn cái kính cận làm cô nhận không ra.

Đáng ghét!

Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, chuyện anh Kiệt phải để cô nghe tiếng tút tút mới đáng lo.

Anh ơi! Anh hết thương đứa em gái này rồi sao?

Chắc chỉ có não trẻ em mới suy nghĩ thông thường như thế!

Đầu dây bên kia...

Rầm.

Lý Anh Kiệt đập bàn, đồ dùng trang điểm rơi vương vãi dưới đất. Mọi người hoảng hốt, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy.

_ Đặng Khánh Phong. - Kiệt nghiến răng nghiến lợi, toan bỏ đi.

Bỗng có một cánh tay thon, trắng trẻo chặn trước ngực anh.

_ Khoan đã. Đừng nóng vội chứ anh! - cô gái với khuôn mặt trái xoan, môi đỏ chúm chím, cất giọng nhẹ như gió thu.

Kiệt nhìn xuống, anh sững người vì ngạc nhiên:

_ Ngọc... Ngọc Di?

Cô gái vẽ theo viền cổ áo anh, cười tủm tỉm:

_ Đâu có anh. Em là Hà Tử Di mà. - chữ "mà" cô ta cố ý kéo dài ra, ngọt như mía lùi, nghe rợn cả gai ốc.

Kiệt sa sầm mặt mũi, anh cũng không ưa gì người đã hãm hại Ngọc Di.

_ Hừ! - anh cười châm biếm - Cô muốn gì ở tôi? Lại tính hại người nữa à?

Tử Di kéo chiếc ghế xoay, thản nhiên ngồi xuống. Tướng ngồi vô cùng gợi cảm, cô bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu, đưa đôi mắt đa tình lên mà nhìn Kiệt.

_ Chậc chậc. Cao siêu quá! Anh đi guốc trong bụng em rồi! - cô ta thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh lùng hơn - Ngọc Di là của anh, Khánh Phong là của tôi... Nói ít, hiểu nhiều chứ?

Anh trầm ngâm một lúc lâu, như đang suy tính xem có tổn thương đến Ngọc Di hay không, cuối cùng:

_ Được thôi! Có gì thì liên lạc với tôi! - nói rồi Kiệt quay lưng đi vội lên sân khấu, bỏ mặc cô ta đang tự dương tự đắc.

_ Lý Anh Kiệt. - khoé môi Tử Di nhếch lên, mang ý khinh bỉ hết mức - Loài của anh, cũng như em thôi!