Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 15: Chương 15 Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế!

Anh đã trở về bên cô.

Một ngày mới bắt đầu với những nụ cười, với hương hoa, với li sữa nóng.

Bao nhiêu đó thôi thì Ngọc Di cô đã cảm thấy đủ lắm rồi. Không dám đòi hỏi thêm gì nữa, chỉ sợ những ngày tháng mong manh này dễ vỡ.

Mau hợp, lại mau tan.

------------------------------

Cô sải những bước chân vui vẻ, tự tin bước vào lớp.

Tạm thời thì chưa chưa quen ai, nhưng không sao, cô còn có Anh Kiệt mà.

Nghĩ đến đấy cô thầm mỉm cười.

_ Hiệu trưởng bị làm sao ấy nhỉ?

_ Ừ! Tự dưng lại tổ chứa lễ hội. Ngày mai có phải là ngày đặc biệt gì đâu

_... V.v

Ngọc Di cảm thấy lùng bùng lỗ tai, tò mò hỏi:

_ Các bạn ình biết chuyện gì đang xảy ra với được không?

_ Hahaha...

Đáp lại cô là một tràng cười dài.

_ Ơ! - cô ngơ mặt ra - Mặt mình dính gì sao?

_ Không không. - cô bạn tóc vàng xua xua tay - Vì bạn ngố quá thôi!

_ Phải đó! - hai cô gái khác đồng tình - Ở dưới bảng thông báo có mà!

_ Cảm ơn nha!

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường màu xám.

_ Vẫn còn kịp.

Nói rồi cô chạy một mạch xuống sảnh chính.

--------------------------------

_Ngày mai, bảy giờ tối, đường số 8,.... - Ngọc Di đọc thành tiếng.

Bỗng

_ Hù! - Anh Kiệt lù lù ngay bên cạnh làm cô giật nảy cả mình.

_ Hahaha.... - anh ôm bụng, cười lăn cười bò.

_ Sở thích của anh kì lạ quá nhỉ? - cô nheo mắt.

_ Đừng giận. Anh xin lỗi. - Kiệt sửa quần áo lại cho chỉnh tề. Dù sao thì anh cũng là hiệu trưởng một trường mà. - Mai nhớ đi nha. Bắt buộc phải dẫn theo một người cùng đi đó.

Kiệt nháy mắt rồi bỏ đi, không quên nhắn nhủ cô.

Ngọc Di trề môi:

_ Xí! Nói vậy để em rủ anh đi chứ gì! Mơ đi nha cưng. Mà mơ cũng không gặp mộng đâu. - cô lêu lêu.

_ Em làm gì vậy? - đi được một quãng thì anh chợt quay đầu lại, định nói thêm một điều.

_ Ơ! - cô xấu hổ đến đỏ mặt, vội lấy tay che rồi rảo nhanh về lớp.

Kiệt nhìn theo cái thân hình lùn lùn nhưng vô cùng đáng yêu, khoé môi nhẹ cong lên.

Nụ cười nửa miệng này là điềm tốt hay xấu đây?

-------------------------

Tít.... Tít..... Tít....

Màn hình điện thoại sáng lên.

Có tin nhắn.

Phù! Cũng may là không ai phát hiện.

Ngọc Di lén lút mở ra xem. Vừa sợ giáo viên bắt được vừa sợ không kịp thời gian làm bài kiểm tra nên cô quên luôn xem chủ nhân tin nhắn là ai. Thấy mấy dòng chữ "Chiều anh chờ em trên xe Audi A8." thì cứ đinh ninh người gửi là Phong.

----------------------------------

Chuông reo báo hiệu giờ tan học. Cô lao nhanh qua những làn nắng, sợ anh đợi lâu.

Cạch.

Ngọc Di bước lên chiếc Audi A8 màu đen. Trông nó như một con tuấn mã.

Một con tuấn mã hắc ám.

_ Sao hôm nay đi bằng xe này vậy anh?

Vừa dứt lời, miệng cô đã bị bịt chặt bởi chiếc khăn có tẩm thuốc ngủ. Hai tay bị kẹp ra sau lưng, trói bằng sợi dây thừng lớn.

Hai tên lạ mặt trùm chiếc vải đen lên đầu cô, lấy đi ánh sáng, phương hướng.

Xe nhanh chóng đạp ga.

_ Thả tôi ra! - cô cố gắng vùng vẫy, la hét cầu cứu dù biết rằng niềm hi vọng lúc này là con số 0 tròn trĩnh.

Chát.

_ Câm ngay. - tên bên phải tát mạnh vào mặt cô làm đầu óc cô quay cuồng, choáng váng.

_ Biết điều đi nào, cô bé. - giọng nói thanh thoát như thiên thần cất lên. - Chỉ cần một quyết định thôi, rồi em sẽ được an toàn.

_ Ai? - cô bừng tỉnh - Anh là ai vậy hả?

_ Tôi sao? - câu trả lời vô cùng bình thản, có phần chậm chạp, khác hẳn với câu hỏi gấp rút, nôn nóng của cô.

_ Anh làm việc cho ai? Người ta cho anh bao nhiêu? Mau nói đi, tôi sẽ cho anh gấp đôi! - Ngọc Di cố gắng thuyết phục. Thở gấp vì thiếu oxi.

_ Hừ! - anh ta cười chế giễu - Tôi là....

Chưa kịp nghe nói hết câu thì cô bị đánh gục bởi hơi thuốc ngủ đã thấm.

Hắn ta cười thầm trong bụng.

_ Nhanh lên! - người con trai đó ra lệnh rồi tháo khăn trùm đen, vỗ nhẹ lên làn da mặt mỏng, mịn màng.

Sau khi nhìn cô một lúc lâu, anh ta kề sát vào tai cô, thỏ thẻ:

_ Chả trách nó.... lại yêu em.