Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 19: Chương 19 Máu lạnh

"Xin mời quý khách của chuyến bay 777 về Việt Nam vào lúc 22 giờ nhanh chóng lên máy bay."

Câu nói này đã lặp lại hai lần. Đồng nghĩ với việc máy bay chuẩn bị cất cánh. Hành khách hối hả kéo vali đi một mạch vào trong sân bay. Chỉ duy nhất một dáng người cao lớn vẫn đứng im, bất động, đôi mắt màu đồng nhìn chằm chằm vào tờ vé và quyển hộ chiếu trên tay.

Khánh Phong như tách biệt hẳn khỏi cái bầu không khí vội vã đến mức ngạt thở đó.

Anh lặng im, suy nghĩ.

Sẽ làm thế nào khi không có cô?

Sẽ ra sao khi mỗi sớm thức dậy, bên cạnh mình không có bóng hình nhỏ bé, giọng nói trong veo?

Nhưng anh đã nắm tay không chặt, đã quyết định rời xa để tránh việc tổn thương trái tim yếu ớt...

Reng... Reng... Reng...

Chuông điện thoại vang lên réo rắt kéo Phong khỏi dòng suy nghĩ không hồi kết đó.

_ Phong đây.

_.... - giọng nói gấp rút, pha thêm chút hoảng loạn.

_ Ở đâu? - anh lạnh tanh

_ Bar Dương Cầm.

Tút.

Anh tắt máy.

Bar Dương Cầm.

Lại là cái nơi đó.

_Hừ! - khoé môi anh nhẹ nhếch lên, cười nhạt nhẽo.

Phong sựng người vài giây rồi thả tờ vé cho nó bay theo làn gió đêm.

Anh ngồi lên chiếc moto xanh dương. Phóng đi.

Màn đêm u tối, tĩnh mịch bị tiếng động cơ xe của anh xé toạc.

Từng cơn gió cứ rít lên như đang chỉ trích người con trai khó hiểu này.

Những ngọn đèn đường toả ánh sáng vàng heo hắt, mờ nhạt, không đủ để tạo ra cái bóng cho anh.

Khánh Phong thở dài.

Sương rơi càng lúc càng nhiều.

Lạnh.

Nhưng tảng băng trong lòng anh còn lạnh hơn.

Phong khẽ nheo mày.

Tại sao anh định cứu thằng phản bội đó?

---------------------------

23 giờ.

Phong đứng trước cửa bar Dương Cầm.

Chần chừ.

Nhưng rồi anh cũng đẩy cửa bước vào.

Khẽ thở hắt ra.

Anh xoa xoa thái dương, lắc đầu để những kí ức tồi tệ không trở về.

Khác hẳn với sự yên lặng bên ngoài, tiếng nhạc xập xình, đùng đùng bên trong Dương Cầm làm náo loạn cả đám người đang thoả mãn với hai cô gái đang trình diễn màn múa cột thoát y.

Anh khẽ nhướng mày, nhìn lên sân khấu được trang trí lấp lánh, ánh sáng yếu, mập mờ phát ra từ mấy trái châu gắn trên trần nhà.

Hai thân hình cực chuẩn, trắng trẻo, uốn éo quanh cái cột inox bóng lưỡng.

Đẹp đến mấy thì cũng chỉ là gái điếm. Vì đồng tiền mà bán thân.

Phong cố gắng len qua những tiếng hò hét ồn ào. Gấp rút đến nơi hẹn.

Lại là năm bậc thang.

Lại là tấm thảm đỏ.

Lại là phòng hạng nhất.

Anh sải bước dài, thật nhanh.

Rầm.

Phong đạp tung cánh cửa gỗ.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn xuyên thấu bóng tối, nhìn thấy đôi môi tím, gương mặt trắng bệch.

_ Thằng nào?

Giọng nói khào khào phát ra từ trong bóng tối . Nghe có vẻ đang rất bực tức.

Trả lời câu hỏi đó là tiếng cộp cộp từ giày anh.

Phong đi đến bên cạnh cái thân hình cao to vạm vỡ đang nằm bệt dưới sàn.

Đôi đồng tử màu đồng đầy bí ẩn tập trung vào vết thương do kẹo đồng gây ra trên bả vai.

Vùng áo nhuốm màu máu.

Loang lổ.

Tanh.

Đỏ thẫm.

Có lẽ tên kia đã nổ súng được một lúc lâu rồi.

Bỗng dưng...

Bốp.

Cánh tay rắn chắc của anh theo phản xạ tự nhiên đưa ra sau, đỡ một gậy từ tên đàn em quèn.

Là đánh lén.

Vốn dĩ anh không muốn đụng tay chạm chân, nhưng đến nước này thì....

Phong xoay phắt người lại.

Nhanh như chớp.

Anh nhào tới tên trùm đang đứng khoanh tay, mặt vênh váo.

Nòng súng dí sát vào thái dương. Hơi lạnh toả ra khiến vùng da nơi đó nổi sần.

Cái bụng phệ của ông ta run run:

_ Đại... Đại ca... Tha cho em.

_ Hừ! - anh bóp cằm ông ta, xoay ngương mặt sợ sệt lấm tấm mồ hôi lại đối diện với đôi mắt sắc lẹm - Chỉ có muốn chết mới dám đụng đến người của tôi.

Đoàng.

Vừa dứt lời. Phong bóp cò súng.

Không chờ đợi.

Không khoan nhượng.

Ở nơi đầu đạn bay ra, làn khói trắng đục nhẹ bay lên.

Mờ ảo.

Đầu súng nóng rát.

Thân hình béo phệ ngã quỵ xuống đất trước mấy mươi con mắt đang trố ra của đám đàn em.

Và rồi...

Tụi nó hoảng hốt bỏ chạy.

Trong phòng giờ đây chỉ còn mùi thuốc súng lẫn với bóng tối lạnh lẽo.

Phong khuỵ chân xuống bên cạnh người con trai bất tỉnh.

Anh dùng sức đỡ thân hình to nhưng gần như là vô giác đó đứng dậy.

Mạnh thở hắt ra, khoé môi anh hiện hữu một đường cong nhẹ:

_ Cậu béo quá rồi đấy, Lý Anh Kiệt!

Hai cái bóng cao lớn mất dần theo ánh đèn chập chờn.