Khó Lắm Phải Không Anh?

Chương 32: Chương 32 Đừng hi vọng.

Trước cảnh một người té nằm dưới đất, một người thì tay đang giơ cao, hình nắm đấm, người ngoài nhìn vào ắt hẳn nghĩ Ngọc Di đang ức hiếp người chị của mình.

Đặng Khánh Phong cũng không ngoại lệ.

Huống hồ vừa bước đến cửa, anh đã nghe tiếng quát nạt của Ngọc Di.

_ Cô dừng lại ngay! Cô đang làm gì vậy hả? - Khánh Phong vội chạy về phía Tử Di, đỡ cô ta dậy.

_ Em không có... - Ngọc Di lấp bấp, lòng đau quặn.

Anh ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ.

Từng nhát dao đang đâm sâu vào trái tim đầy sẹo của cô.

Ngọc Di ôm ngực, ngồi khuỵ xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Đau.

Bỗng Khánh Phong chạy về phía cô, dùng hai ngón tay nâng mặt cô lên.

Cử chỉ rất dịu dàng.

Ánh mắt anh lướt trên từng ngũ quan của cô, bao trùm luôn cả gương mặt thanh thoát, chợt dừng lại nơi đôi môi nhỏ, son màu cánh hồng, thoáng một chút máu đỏ tươi.

Tia sáng nhỏ nhoi chợt len lỏi trong lòng.

_ Anh nhận ra em rồi sao? - cô lí nhí.

Tay kia Khánh Phong cho vào túi, rút ra một khẩu súng ngắn. Ánh mắt lạnh lẽo, vô tình, chọt thủng đôi mắt ngấn nước trước mặt.

Dập tắt.

Hi vọng lụi tàn.

Nét hốt hoảng, sợ hãi lộ rõ trong từng hành động của cô. Đôi vai gầy run run, môi mím chặt, hô hấp bắt đầu khó khăn.

_ Sợ à? - Khánh Phong dùng nòng súng, vỗ vỗ lên má cô.

Khinh bỉ vô cùng!

_ Muốn giết thì anh cứ giết đi! - dù sợ hãi lắm nhưng khi nghĩ đến người đối xử tàn độc với mình lại chính là người con trai đã từng thương yêu....

Cái cảm giác đó...

Thà chết còn hơn.

_ Không hổ danh là con gái của Hứa Thắng! Mạnh miệng lắm! - Phong di họng súng từ má lên thái dương.

Hơi lạnh của kim loại toả ra khiến cô nổi hết gai ốc.

Ngọc Di bỗng im lặng trước lời "khen" của anh. Cô không biết phải làm gì nữa rồi. Có nói cũng vô ích.

_Khá khen cho em dám động đến người của tôi! Mà em có biết gì không? - khoé môi anh khẽ cong lên - Hừ! Ba của em giờ này chắc cũng về với đất mẹ rồi! Hay để anh tự tay tiễn em luôn! Một niềm vinh hạnh trước khi chết!

Vừa nói Khánh Phong vừa từ từ bóp cò.

Trên môi anh là nụ cười hiểm độc, lạnh lẽo khắc nghiệt, tựa như giữa anh và cô chưa từng, chưa hề nảy sinh tình cảm, chưa từng có một khoảnh khắc, một phút giây yêu thương nào.

Những kỉ niệm đáng yêu mà hai người đã vun đắp, những môi hôn ngày đầu rụt rè, giờ đây, chính anh, chính Đặng Khánh Phong anh, tự tay bóp nát.

Cô và anh... nửa đường đứt gánh.

Đùng.

Tiếng súng vang lên.

Đầu súng nóng rát da rát thịt nhưng, lại chẳng có chút hơi ấm nào.

Có chăng đó là cấu tạo đặc biệt của súng?

Có chăng đó cũng chính là cấu tạo của Đặng Khánh Phong?

--------------------------------

15 phút trước.

Bar Miss.

Địa bàn của Dương Vũ.

Đùng...

Đùng...

Đùng...

Bên ngoài, tiếng súng loạn xạ. Dương Vũ đang nhấm nháp li rượu ở quầy bar cùng với Hứa Thắng và Lý Anh Kiệt.

Gương mặt bọn họ chợt tối sầm khi có một tên đàn em chạy lại thông báo:

_ Là Blue đến làm loạn! Cô hai đang gặp nguy hiểm ở sân thượng toà nhà Pretty!

_ Hả? - Kiệt vội đứng dậy - Con đi xem Ngọc Di. Còn Red con sẽ giải tán.

Nói rồi Kiệt luồn cửa sau, phóng ga đến Pretty.

_ Ông cứ vào phòng, việc ở đây con sẽ giải quyết êm xuôi. - Dương Vũ nói.

Hứa Thắng vừa dợm người thì...

Pặc.

Một cô gái làm việc trong quán bar nhào đến ôm lấy cổ ông, siết chặt...

Hự...

Hự...

Ông kháng cự, cộng thêm võ nghệ của Dương Vũ, cô gái nhanh chóng nằm đo đất.

Bộp... Bộp... Bộp..

_ Hay lắm! Hay lắm! - đàn em của Khánh Phong vỗ tay.

Hứa Thắng trợn mắt nhìn một đám khoảng 30 người lực lưỡng rồi quay sang nhìn Dương Vũ đang bẻ tay rôm rốp.

Vụt.

Cánh tay tên đàn em Khánh Phong hất lên phía trước, tiếp theo sau là 30 người chạy bổ đến với gương mặt hung tợn "ăn tươi nuốt sống".

Lẽ trời.

Hai không thể chọi 30.

Hứa Thắng và Dương Vũ bị bắt, quỳ dưới chân của tên đàn em.

_ Ông nghĩ ông còn lừng lẫy như hồi xưa à? Hừ! Mơ đi! Chuẩn bị mà đi chầu Âm Phủ!

Hắn ta giơ thẳng đầu súng ngay giữa trán Hứa Thắng, cò súng được bóp một nửa, đạn đã được đẩy lên gần đầu, chuẩn bị lao ra thì...

_ Khoan đã!

Tiếng bà Linh Đan hét lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đương nhiên có cả Hứa Thắng.

Khi nhìn thấy bà, gương mặt ông méo xệch, vừa lo lắng cho an nguy của bà, vừa ngạc nhiên vì sao bà biết ông vẫn còn sống và đang ở đây.

_ A ha! Cái này vui hơn! - tên đàn em hớn hở - Nhìn người nhà mình chết mới "đã"!

Hắn ta phẩy tay:

_ Bắt bà ta lại!

Và rồi bà Linh Đan nằm gọn trong tay một tên cao to, đứng cạnh bên tên đàn em.

_ Sao? Hai người sẽ nhường sự sống cho ai đây? - hắn ta cười khinh bỉ - Tôi thương tình tha ột mạng đấy!

_ Đừng làm hại ông ấy! - bà Linh Đan lại gào lên.

_ Đó! Ông nghe chưa? Là do bà ta muốn thế, tôi không ép!

Vừa dứt lời...

Đùng.

Tiếng súng vang lên.

Thân hình mảnh nhẹ quỵ xuống sàn, rồi nằm dài trên đất, trên gương mặt bà là nụ cười, nụ cười hài lòng, thoả mãn.

_ Không... - ông Hứa Thắng gào đau đớn.

Người vợ ngàn năm xa cách, lại trùng phùng trong hoàn cảnh thế này đây.

Éo le!

_ Được rồi! Thả tụi nó đi đi! - tên đàn em hất cằm về phía Dương Vũ và bọn họ được đưa đến trước cửa, đạp ra ngoài.

Giống như một con chó.

Từng sợi gân xanh trên mặt Hứa Thắng nổi lên thấy rõ.

_ Nhất định tao sẽ trả thù!

-----------------------------------

Sân thượng Pretty.

Trên cánh tay Ngọc Di là vết thương do đạn gây ra, máu vẫn chảy không ngừng.

_ Tại sao không giết chết em đi?

Cô đặt câu hỏi trước khi toàn thân mềm nhũn ra, bất tỉnh.

Phải!

Hà cớ gì anh lại bắn vào cánh tay trong khi họng súng đã kề với thái dương?

Khoé môi anh cong lên một đường giễu cợt, không thèm nhìn lấy cô một lần.

Khánh Phong đến bên Tử Di, bế cô ta lên, nhẹ nhàng đứng chờ thang máy.

Ding.

Cửa mở.

Lý Anh Kiệt giật mình khi nhìn thấy Phong, trên tay là Hà Tử Di.

_ Ngọc Di đâu? - Kiệt hét.

_ Hừ!

Đáp lại anh ta chỉ là cái nhìn khinh bỉ.

Kiệt vội vàng chạy ra sân thượng, càng hốt hoảng hơn khi thấy cô nằm bất động trên nền xi măng lạnh.

Anh rút điện thoại ra.

_ Tôi cần xe cấp cứu!

Rồi anh bế cô xuống cửa chính, đặt lên cáng, đẩy vào trong xe cứu thương.

Anh không có khả năng giúp cô giữ lấy sự sống lúc này, chỉ có thể nắm lấy bàn tay trắng bệch..

Cầu nguyện.