Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

Chương 15: TG 1 - Chấp niệm khó buông

Sau khi hóa giải khúc mắc với lão công nhà mình, Dạ Vũ tỏ vẻ mỗi ngày nên cùng lão công bàn chuyện nhân sinh mới là chân ái. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, hệ thống thông báo với y, nữ chính của thế giới này – Dịch Tuyền chuẩn bị quay về.

Nhiệm vụ của y là bảo vệ Tử Lê, nếu Tử Lê có gì bất trắc đồng nghĩa với việc Dạ Vũ sẽ bị xóa sổ ở nơi đây. Hai người bọn họ đành phải vì đại nghiệp mà tạm gác lại chuyện yêu đương.

Mà đó cũng là lý do vì sao hiện tại, đứng trước căn hộ của Tử Lê là hình ảnh hai người đang thân mật ôm ấp: "Tôi nói này, hai người đừng mới sáng sớm đã phát cẩu lương rồi có được hay không?" Tử Lê vừa mở cửa đã bị cảnh tượng phấn hồng đập vào mắt, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị bội thực.

"Ca à, em cho ca hai lựa chọn, một là ca tới sống cùng bọn em, hai là để bọn em tới sống cùng ca." Dạ Vũ vô cùng thấu tình đạt lý.

"Tôi muốn lựa chọn thứ ba." Tử Lê lại cố tình không hợp tác.

"Sao ca lại muốn chia rẽ uyên ương, bọn em khó khăn lắm mới được ở bên nhau, hu hu." Dạ Vũ đưa tay lau đi đôi mắt không hề có chút nước mắt nào.

"Em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi." Tử Lê thở dài.

Cố tổng buộc phải lên tiếng: "Cảm phiền anh cho chúng tôi ở lại thời gian ngắn, tôi cam đoan không quá hai tháng, chúng tôi sẽ dọn đi."

Người ta đường đường là Cố tổng tài bá đạo, cao cao tại thượng; biệt thự triệu đô còn không để vào mắt, lại đi hạ mặt xin ở căn hộ thường dân, nếu giờ mà anh tiếp tục từ chối thì cũng không phải.

"Tôi có thể hỏi lý do không?" Tử Lê nói thêm câu nữa, chí ít anh cũng là chủ nơi đây mà.

"Đại khái là vì em ấy hoài niệm nhà mẹ trước khi xuất giá đi." Cố Huyền Mặc mặt không đổi sắc trả lời.

Cho nên nói, ở chung gì đó lâu quá nhất định sẽ bị lây mà!

Qua được cửa ải của Tử Lê, hai người bọn họ liền thu dọn đồ đạc chuyển vào, cảm giác như đi nghỉ dưỡng dạng Homestay, thật là thích quá đi.

"Tôi còn một chuyện quên chưa nói" Tử Lê bộ dáng như chợt nhớ ra điều gì.

Hai người họ lập tức chờ đợi câu nói kế của anh: "Chính là những căn phòng chỗ này không có cách âm." Hệt như dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa. Quả thật đúng là cực kỳ phúc hắc!

Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đang chạy loạn, tháng ngày ăn chay của y còn kéo dài tới khi nào QAQ.

...

Sau chuỗi ngày nghỉ dưỡng lâu ngoài sức tưởng tượng, Tử Lê hiện tại một thân tây trang xuất chúng quay lại tập đoàn S.S

Bộ dáng đẹp mắt ngoài sức tưởng tượng của anh hớp hồn không chỉ phái nữ tại trụ sở, còn làm nhóm đồng nghiệp nam bối rối.

Vừa bước vào văn phòng đã nghe tiếng gõ cửa của trợ lý, "Vào đi." Tử Lê lên tiếng.

"Anh Lê, hạng mục hợp tác với nhà cung ứng nước ngoài tại chi nhánh mới đã được soạn đầy đủ." Trợ lý tường thuật tỉ mỉ rõ ràng, Tử Lê chậm rãi xem toàn bộ các mẫu thiết kế.

"Vậy chúng ta sắp xếp thời gian đi gặp bọn họ thôi." Mẫu thiết kế quả thật cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, Tử Lê không hề do dự quyết định hợp tác.

"Còn chuyện nữa, bên phía tổng tài Tề thị cũng đề nghị anh là người đại diện cho chuỗi dự án của chi nhánh mới." Trợ lý không hiểu vì sao bọn họ lại chỉ đích danh Tử Lê.

"Không cần thiết, cứ thông báo với Cố tổng dùm tôi, anh ta sẽ tự biết cách giải quyết." Củ khoai bỏng tay Tề thị này, tốt nhất nên vứt cho cậu em rể tương lai thôi. Tử Lê cực kỳ vô trách nhiệm suy nghĩ.

Hoàn thành một ngày làm việc dài đằng đẵng, xem xét và giải quyết xong chuỗi hồ sơ độc quyền làm anh ê ẩm hết cả người.

Vừa ra xe dự định về nhà, lại trông thấy thân ảnh quen thuộc, "Anh đã xong việc rồi sao?" Tề Thiên Hựu vội chạy đến.

"Chuyện không liên quan đến cậu." Tử Lê lạnh lùng, đã không yêu thì không nên day dưa làm khổ đôi bên, anh chính lat người quyết tuyệt như vậy.

"Anh có mệt không? Để em chở anh về." Tề Thiên Hựu cố chấp.

"Tôi nói lần cuối cùng với cậu, giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa, cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi." Tử Lê tránh khỏi cậu ta, đi tới chỗ đậu xe.

Tề Thiên Hựu giơ tay chặn cửa xe của anh, "Em phải làm gì thì anh mới bằng lòng tha thứ cho em, phải làm sao thì chúng ta mới quay lại như trước kia?"

"Trước kia sao? Tử Lê ngu ngốc của trước kia đã không còn tồn tại trên đời nữa, anh ta đã bị sự ích kỷ của các người giết chết rồi." Tử Lê nói nhưng không mang chút cảm xúc nào. "Còn chuyện tha thứ, giữa hai người xa lạ thì không cần thiết phải như vậy."

Nói xong anh dùng hết sức đẩy Tề Thiên Hựu ra, rồi lái xe chạy đi, bỏ lại cậu ta bộ dáng lạc lõng, suy sụp đứng tại đó.

...

"Cạch" tiếng cửa chính mở ra, cắt đứt chuyện tốt của hai người đang ở bên trong. Mặt mũi của Dạ Vũ đỏ bừng còn Cố Huyền Mặc thì tỏ vẻ ung dung, vô hại. Không cần nhìn thì cũng biết chuyện gì mới xảy ra ở đây.

Vừa về đến nhà bị tọng ngay một họng thức ăn chó, Tử Lê mặt hắc tuyến: bây giờ trả hàng còn kịp không?