Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1

Chương 5: TG1 - Chấp niệm khó buông

Cảnh tượng trong ngôi nhà hoang phải nói là thập phần ... kỳ lạ, khó mà diễn tả bằng lời được. Anh không biết mình có bị hoa mắt hay không, nhưng cứ cảm giác thiếu tự nhiên như thế nào. Đặc biệt là khi anh nhìn vào tên lão đại đang run rẩy kia. Chính xác là đang run rẩy!

Ánh mắt sắc bén vừa liếc sang hai gã đàn em đang cầm quạt đứng phía sau làm người ta chưa thấy đã sợ, một gã đánh rơi đồ vật đang cầm trên tay thẳng xuống đầu của người được cho là đại ca nơi này, dẫn đến một tiếng: "Ui da." thất thanh. "Đứa nào dám đánh lén ông đây," Tên lão đại hùng hổ quát, ừm, chính là giọng vẫn run rẩy.

"Xin lỗi đại ca, em bị trật khớp tay." Gã sai vặt đang bị Tử Lê nhìn đổ mồ hôi đầy áo. Huhuhu, người này đáng sợ quá, bảo bảo muốn về với mẹ. Lúc này đây, nếu nghe được tiếng lòng của bọn họ, Dạ Vũ nhất định sẽ đập đầu xuống gối chết luôn cho rồi.

"Mấy người muốn như thế nào thì mới thả người?" Tuy là đang hỏi, nhưng giọng điệu hết sức hung hăng.

Này tráng hán cầm côn kia, anh có thể tạm thời đừng run tay như vậy được không, anh làm tui muốn hoa mắt luôn rồi nè. Dạ Vũ nhìn cây côn trước mặt cứ không ngừng rung tới rung lui, rõ ràng là khác xa với phim truyền hình y hay xem.

Tên lão đại nháy mắt với gã sai vặt, hắn vội lấy ra một sợi dây thừng đã được chuẩn bị từ trước, tiến tới chỗ Tử Lê, không nói cũng hiểu, ý định của bọn họ là gì. Mục đích kế hoạch của Dạ Vũ hết sức đơn giản, y chỉ muốn trói chân anh ta cho qua hết buổi lễ khai mạc, khẳng định không có cơ hội cho hai người họ gặp mặt thì coi như xong. Y chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh tài trí như vậy. Chính là quá xuất sắc đi!

Còn chưa kịp trói anh ta lại, Tử Lê nhân lúc cả đoàn người còn đang run tập thể, tấn công chớp nhoáng, không chừa đường lui. Kể từ lúc xảy ra chuyện kia, lúc đó cũng may là gặp được Dạ Vũ, nhưng thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp mãi, anh ta sau đó không ngừng học võ, nâng cao thể lực. Nghĩ lại mà thấy may mắn, hóa ra dùng trong trường hợp này cũng không sai đi.

Bị tấn công bất ngờ, cả đám tay mơ rối rắm, chạy thất thiểu như ong vỡ tổ. Một tên trong đó trước khi trốn còn trừng mắt hét to với Dạ Vũ: "Không phải bảo bắt bạn của cậu đơn giản lắm sao? Đúng là đồ lừa đảo!" Rồi chật vật chạy đi mất, cực kỳ không phong độ!

Dạ Vũ cạn lời, này anh hai, mấy người lấy tiền của tui còn không nói, làm việc thất bại, vậy mà có chuyện lại quay lại chỉ trích tui, còn thiên lý không vậy?

"Cậu tính ngồi ở đó bao lâu?" Tử Lê liếc mắt nhìn Dạ Vũ.

"Ca ca, em sai rồi." Dạ Vũ mở to đôi mắt long lanh như chứa đựng hàng trăm ánh sao trong đó.

"Bớt diễn lại, nói đi, tại sao phải làm vậy?" Tử Lê vẫn luôn cảm thấy thái độ của Dạ Vũ trong suốt mấy ngày nay không bình thường. Y vẫn luôn hỏi anh có thể nào không đi buổi lễ khai trương lần này. Làm sao lại liên quan đến chi nhánh mới? Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh không biết.

Đối diện với gương mặt sắc lạnh của Tử Lê, giờ khắc này y mới biết, hóa ra mỹ nhân ca ca luôn có một mặt đáng sợ như thế. "Anh nhất định phải bình tĩnh nghe tôi giải thích." Dạ Vũ đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào.

Đột nhiên, nghe được âm thanh chấn động vang dội khắp bốn phía, gió giật ầm ầm như muốn đánh sập căn nhà hoang. Y chợt nhớ đến bản tin dự báo thời tiết ngày hôm trước: sắp có bão ở hẻm núi Tây Bắc, sẽ không phải trùng hợp vậy chứ?

Còn chưa kịp hoàn hồn, một góc phòng chợt lung lay, cây cột gỗ rơi xuống. Dạ Vũ nhanh tay, kéo lấy Tử Lê tránh khỏi chỗ đó, "Chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính."

Hai người vừa chạy ra khỏi liền bắt gặp thân ảnh của Cố Huyền Mặc đang đứng trước cửa, tựa lưng vào chiếc Maybach nhìn bọn họ.

Dạ Vũ chấn động, đột nhiên y cảm thấy mình như bị mất đi khả năng tiếp thu. Làm sao hắn ta cũng ở nơi này, chuyện này không có khả năng đi, lại nghe Tử Lê lên tiếng: "Cố tổng, hình như chúng ta gặp bão rồi, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Cố Huyền Mặc vẫn đang nhìn chằm chằm Dạ Vũ, có trời mới biết hắn ta phải kiềm chế bản thân mình như thế nào mới không chạy tới ôm lấy thân ảnh kia vào lòng. Nhớ lại khoảnh khắc người đó hấp hối trong vòng tay hắn, hắn bất lực, hoảng sợ, đau khổ, hoang mang đến tột cùng; thế giới này, cuộc đời này, nếu như không có người đối diện, hắn cảm thấy không có gì để lưu luyến.

Gió to giật mạnh, sấm sét chấn động, Cố Huyền Mặc cố gắng xoay người mở cửa xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe khác cũng tiến lại chỗ này.

Bước xuống xe, chính là người đã làm cho Tử Lê chấp mê bất ngộ, khiến cho anh tình nguyện đánh đổi cả thanh xuân để một lòng theo đuổi, cũng chính là người mà Dạ Vũ trăm phương nghìn cách ngăn cản, không muốn Tử Lê gặp lại cậu ta.

Liên tiếp bị chấn động kinh người, Dạ Vũ cảm giác được ác ý của trời cao đối với y. Tuyệt đối không phải dạng thường đâu!