Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 13: Chương 13

Đá: Hóa ra tui tính sai ạ, chương này vẫn chưa đổi xưng hô đc:(((

Chương 13:

Ám chỉ.

Đây là cách mà Úc Chỉ nghĩ rất lâu mới ra được.

Dùng danh nghĩa cha con nuôi để cậu biết rõ vị trí của chính mình và cắt đứt những suy nghĩ không nên có, đây là cách thuận tiện và không quá thẳng thắn nhất hắn có thể nghĩ ra để không làm tổn thương cậu.

Cho cậu biết rằng mình vẫn luôn coi cậu là con trai, nếu trong lòng Doãn Hủ hắn thực sự quan trọng đến thế, cậu sẽ dừng lại để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.

Coi như là đang lợi dụng tình cảm của cậu đối với hắn.

Tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng lại có tác dụng.

Gió đêm vẫn thổi lồng lộng, Úc Chỉ cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đến, khoác lại lên người thiếu niên, cười nói: "Sao vậy, cậu không muốn à?"

Kỳ thực vấn đề không phải là cậu có đồng ý hay không, hắn đã đạt được mục đích khi nói ra những lời này rồi, còn kết quả thì không quan trọng.

Doãn Hủ hoảng loạn cúi đầu, giọng nói ngập ngừng và khô khan: "Không phải...!đột, đột ngột quá, tôi hơi hoảng!"

Cậu cố gắng kéo môi lên thành nụ cười, nhưng thử vài lần vẫn không thành công, vì thế chỉ đành vô cảm, nhưng cậu chẳng thể che giấu nỗi hoang mang mịt mờ trong mắt.

Đầu óc cậu trống rỗng gần như không nghĩ được gì nữa, đôi môi cứ mở ra lại đóng lại, bao nhiêu lời muốn nói đều kẹt lại nơi đầu môi, cuối cùng chỉ ngập ngừng thốt ra: "Vì...!Vì sao? Trước giờ...!trước giờ tôi chưa từng nghĩ là..."

Lẽ ra cậu nên thấy hạnh phúc, có người yêu thương cậu, quý trọng cậu, thậm chí còn coi cậu như một thành viên trong gia đình, cũng mời cậu gia nhập gia đình ấy.

Cậu nên thấy hạnh phúc mới phải...!

Nhưng vì sao ngoài nỗi sợ, trong lòng cậu lúc này chỉ còn cơn chua xót không biết từ đâu mà ra?

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Đến nỗi cậu còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Úc Chỉ.

Trong mắt Úc Chỉ hiện lên một tia thương hại, hắn đưa tay xoa đầu Doãn Hủ, cảm giác được người dưới tay cứng ngắc lại còn hơi run rẩy, cố gắng nhẹ giọng nói: "Còn vì sao nữa, tôi vừa nói rồi mà.

Cậu rất tốt, tôi cũng rất thích cậu, rất mong cậu có thể trở thành con của tôi."

Hai mắt Doãn Hủ đỏ hoe, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cậu sụt sịt: "Tôi không đáng..."

Cậu chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không yêu thích cậu, làm sao lại có người muốn cậu trở thành con trai mình được?

Người đàn ông này thông thái, uyên bác, lại dịu dàng, vì sao lại muốn một đứa gì cũng không có gì cũng không tốt như cậu làm con?

Trong lòng cậu nghĩ vậy, rồi hình như lại không chỉ nghĩ như vậy.

Úc Chỉ cười sâu hơn: "Cậu cho rằng tôi sẽ ghét bỏ con của mình sao?"

Nhóc mập xa xa ở nhà: "......" Ba đối với con đâu phải kiểu này đâu!

Úc Chỉ đã đạt được mục đích, sẽ không ép Doãn Hủ phải đưa ra quyết định.

Hắn nhìn vẻ thất thần của thiếu niên cũng thấy có chút không đành lòng, vỗ vỗ sau lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi nói thế cũng không phải muốn cậu dễ dàng đồng ý, mà chỉ muốn nói cho cậu rằng cậu rất tốt, tôi rất thích cậu, giống như nhóc mập trong nhà vậy.

Cậu có thể coi chúng tôi thành gia đình của mình."

"Tôi đối tốt với cậu, không yêu cầu báo đáp gì cả.

Cậu không cần phải báo ân, không cần nơm nớp lo sợ, cũng không cần thấy bất an trong lòng, có thể bình tĩnh đón nhận."

Chất lỏng từ hốc mắt rốt cuộc không chịu nổi, dường như muốn chảy xuống.

Doãn Hủ cúi đầu, khiến nó nhỏ thẳng xuống đất, không trôi qua hay lưu lại trên gò má.

Như thể làm vậy sẽ che giấu được sự tồn tại của nó.

Gió đêm gào thét, đêm thu hơi se lạnh.

Trong lòng Doãn Hủ dường như cũng bị gió thu thổi tạt qua, một mảnh hỗn độn, mà trước mắt cũng hỗn loạn không kém, loạn đến mức cậu chẳng nhìn rõ gì nữa.

Ấm lạnh luân phiên trong lòng, khiến cậu không khỏi nắm chặt áo khoác.

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Bầu trời sao vẫn lấp lánh, kính thiên văn vẫn hướng về ánh sao đầy bí ẩn nơi xa, nhưng không ai chú ý đến nó.

"Tôi, tôi hiểu rồi." Doãn Hủ nhỏ giọng trả lời, cứ cảm thấy nếu mình không nói gì lại có vẻ như không biết tốt xấu.

Úc Chỉ thu tay vào trong túi quần, ở nơi không ai thấy cọ cọ lòng bàn tay, xua tan xúc cảm và độ ấm mới rồi.

"......!Hiểu là được rồi."

Lại là một mảnh im lặng.

Rõ ràng là nói chuyện tốt, nhưng nhìn ai cũng thấy không vui.

Úc Chỉ điều chỉnh tâm lý và biểu cảm của mình, để không ai thấy được manh mối gì từ vẻ mặt hắn.

Kỳ thực Doãn Hủ lúc này còn không nhìn đến hắn, huống chi là nhìn ra được cái gì.

"Ban đêm gió lớn, nếu không muốn xem nữa thì chúng ta quay về thôi." Úc Chỉ cười nói.

Doãn Hủ gật gật đầu, sau đó đi theo Úc Chỉ xuống tầng.

Úc Chỉ đi phía trước, không quay đầu lại, nhưng khi đi đến đầu cầu thang, bước chân của hắn ngừng lại.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một bàn tay đang kéo ống tay áo của mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn Doãn Hủ, trên mặt lộ ý dò hỏi.

Doãn Hủ không nhìn thẳng hắn, chỉ giơ tay chỉ về hướng kính thiên văn.

"Cái kia..."

Úc Chỉ hiểu ý, trấn an nói: "Sẽ có người đến thu dọn."

Doãn Hủ giờ mới nhớ lại, lúc mới đến căn biệt thự này đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là có người chuẩn bị trước, như vậy sau khi đi cũng sẽ có người đến dọn dẹp sạch sẽ.

Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua kính thiên văn, gọi Úc Chỉ lại: "Tiên sinh."

Úc Chỉ quay đầu lại, liền nghe thấy thiếu niên đưa ra yêu cầu: "Tôi có thể có nó không?"

Dù tối nay có chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu vẫn không quên được sự chấn động và vui mừng lúc trước.

Úc Chỉ hiểu rõ: "Muốn nó à?"

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Doãn Hủ gật gật đầu, cậu biết thứ này đại khái rất đắt tiền, cũng biết chính mình sẽ rất lâu mới mua nổi, nhưng mà, cậu vẫn muốn nó.

"Được, tôi sẽ bảo người đưa về nhà." Úc Chỉ đồng ý.

"Cảm ơn tiên sinh." Doãn Hủ hơi bình tĩnh lại, cũng có thể nở một nụ cười.

Hai người một trước một sau đi xuống, ánh mắt Doãn Hủ bất giác rơi vào người đàn ông trước mặt, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đến quên quả nhìn đường, cuối cùng vấp chân muốn ngã.

Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay cậu bị kéo về phía trước, cơ thể lảo đảo sắp ngã lại ngả về phía trước, đụng vào ngực người đàn ông.

Cứng ghê, đâm vào đau hết cả mũi.

Cơn đau này lại khiến cậu nhớ đến cái hôm đầu tiên ở nhà hắn, chính mình bị hắn đạp một đạp, cái mông lại thấy hơi nhưng nhức rồi.

"Cẩn thận một chút, sao đi không nhìn đường?" Úc Chỉ nhắc nhở, nhanh chóng đỡ người rồi lập tức kéo giãn khoảng cách.

Nếu đã nói như vậy rồi, hành động thân cận sẽ không thích hợp.

Doãn Hủ cúi đầu không nói gì.

Sau khi lên xe, Úc Chỉ tập trung lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về Doãn Hủ đang ngồi ở ghế lái.

Vẻ mặt của Doãn Hủ rất bình tĩnh, ngoại trừ ánh mắt trống rỗng ra thì không có biểu hiện gì nhiều, nên Úc Chỉ yên tâm hơn một chút.

Hắn làm đúng rồi.

Chỉ cần quan hệ được giải thích, cùng lắm là cảm thấy mất mát khổ sở trong khoảng thời gian ngắn, sau đó sẽ càng ngày càng tốt.

Vừa không quá tổn thương người, vừa không ảnh hưởng đến tình cảm.

Về đến nhà đã 10 giờ tối, Úc Chỉ chưa cho cậu đi ngủ vội mà kéo cậu vào phòng ăn, hâm nóng đồ ăn dì giúp việc đã chuẩn bị trước.

Hắn sẽ không vì đã bày tỏ thái độ mà trở nên xa cách, điều đó sẽ khiến cậu suy nghĩ nhiều.

Ngược lại, cứ tỏ thái độ bĩnh tĩnh như mọi khi rồi dần dần thay đổi, sẽ khiến cậu dễ chấp nhận hơn.

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

"Ăn xong đi ngủ sớm đi, sáng mai còn đi học." Úc Chỉ dặn dò.

Thật ra Doãn Hủ không muốn ăn cho lắm, nhưng không tiện từ chối.

Cậu biết tiên sinh chỉ muốn tốt cho cậu, nếu cậu từ chối lại có vẻ như không biết tốt xấu.

TV trong phòng khách chiếu một bộ phim truyền hình cổ trang cậu chưa xem, không thấy hình ảnh nhưng có thể nghe được âm thanh, nhạc nền vui tươi như làm vơi đi nỗi chua xót trong lòng.

Cảm giác không giải thích được khi còn ở biệt thự đã không còn nữa.

Sinh hoạt vẫn tiếp tục, dường như không khác gì ngày thường.

Cùng một bàn ăn, cùng một cuộc trò chuyện, cái người nói muốn làm cha nuôi của cậu này thật sự đã làm như những gì hắn nói, quan tâm chăm sóc cậu, hỏi han sinh hoạt và học tập hằng ngày của cậu.

Doãn Hủ giờ mới phát hiện, hóa ra từ đầu đã có dấu vết.

Chỉ là cậu quá ngu ngốc, chẳng thể nhận ra.

Ngay từ đầu, người này đã dùng thái độ đối với tiểu bối để đối đãi cậu.

Rốt cuộc là vì sao cậu lại hiểu lầm?

Bản thân vô dụng thế này, sao có thể khiến cái người dường như không gì không làm được yêu thích chứ.

Những suy đoán của cậu quả thực buồn cười đến cực điểm.

Vì sao cậu lại hiểu lầm đây?

Cậu nên cảm thấy may mắn là người nọ đã không phát hiện ra tâm tư của mình, nếu không cho dù hắn có đồng ý thì cậu cũng tuyệt đối không ở lại chỗ này.

Không biết xấu hổ đến thế là cùng.

Doãn Hủ có chút buồn bực, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu như mọi chuyện không có hiểu lầm gì hết thì thật tốt biết bao.

Sau khi ăn xong, Úc Chỉ nhìn thiếu niên về phòng, giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Bỏ bát đũa vào trong máy rửa bát, hắn vào thư phòng châm một điếu thuốc.

Mùi khói tràn ra khắp phòng, Úc Chỉ cũng không hút, chỉ để đó thôi.

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Rõ ràng hắn đã quen phải diễn kịch, thế mà hôm nay lại lần đầu tiên phát hiện ra, diễn kịch cũng có thể mệt mỏi như vậy.

Vừa phải luôn chú ý đến cảm xúc và biểu hiện của chính mình, đồng thời cũng phải luôn chú ý đến cảm xúc của đối phương, hơn nữa còn phải dựa vào những cảm xúc đó để đưa ra những phản ứng phù hợp.

Cái sự trước sau như một chưa từng thay đổi mà Doãn Hủ cảm nhận được tối nay, đều là cảm giác hắn cố tình tạo ra.

Trên thực tế, cả lời nói việc làm lẫn đồ ăn và TV trong nhà đều nằm trong sự tính toán kỹ lưỡng của hắn.

Cuối cùng khi đã hoàn thành mọi việc, Úc Chỉ cứ cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh, đó là mồ hôi đổ ra do căng thẳng thần kinh.

Một điếu thuốc đã cháy hết, sau khi mở máy lọc không khí, Úc Chỉ xoay người ra khỏi thư phòng, không nói lời nào đi vào phòng của nhóc mập.

Bật đèn, vào phòng, lật chăn lên, động tác liền mạch lưu loát, quả nhiên bắt được một nhóc con mập mạp đang lén lút giấu điện thoại.

"Ba?! Sao ba lại vào đây, ba làm con tỉnh rồi đó!" Chiêu đánh phủ đầu này nhóc mập đã học được rồi.

Úc Chỉ vươn tay tịch thu điện thoại của nhóc.

"Về sau gọi Doãn Hủ là anh, đừng nói lung tung với cậu ấy.

Nếu con làm được, tháng sau trả điện thoại lại cho con."

Nhóc mập trừng lớn mắt, liều mạng giãy dụa: "Ba! Không công bằng! Sao ba tự dưng lại tịch thu máy của con?!"

Úc Chỉ một tay xách quần áo của nhóc, dễ dàng nhấc nhóc ra khỏi giường, treo lơ lửng trong không trung: "Có đồng ý không?"

Nhóc mập bị xách sau cổ như xách mèo: "......!Đồng ý, con đồng ý!"

Úc Chỉ hài lòng thả người, ra khỏi phòng.

Nhóc mập nước mắt lưng tròng lưu luyến nhìn điện thoại vừa bị chia rẽ uyên ương với mình, trong lòng thầm hạ quyết tâm, phải sớm một chút tự mình kiểm soát vận mệnh của mình!

(Truyện chỉ được đăng trên watt/pad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

Doãn Hủ ngủ lúc nào không biết, hôm sau tỉnh lại, đầu óc cậu vẫn còn thấy bối rối, cảm giác như mình vừa gặp một giấc mơ kỳ lạ.

Nửa đầu giấc mơ rất ngọt ngào rất đẹp đẽ, nửa sau lại giống như cuồng phong gào thét.

Úc tiên sinh nói muốn nhận nuôi cậu? Muốn làm cha nuôi của cậu?

Không thể nào.

Doãn Hủ không khỏi cười cười, cảm thấy chính mình chắc là nghĩ nhiều quá rồi mới thấy giấc mơ kỳ quái như vậy.

Thế nhưng, khi cậu rời giường thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học, đi ra ban công lấy quần áo, toàn bộ động tác đều ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Cậu thấy trên ban công vốn trống trải, đặt một chiếc kính thiên văn quen thuộc.

Chợt nước mắt tuôn rơi.

Hóa ra...!đó là sự thật.

Hắn thật sự không thích cậu...!

Tác giả có lời muốn nói:

Doãn Hủ: Anh ta không thích mình.

Doãn Hủ: Khó chịu, muốn khóc.......