Không Cần Tự Trọng

Chương 13: Sáng rồi ai ơi

"Con gà gáy le té le te sáng rồi ai ơi.

Gà gáy té le té sáng rồi ai ơi.

Nắng sớm lên rồi, dậy đi nương hỡi ai ời ai ơi.

Rừng và nương xanh đã sáng rồi ai ơi."

Khi Mây mở mắt ra thì thấy hình ảnh vô cùng duyên dáng của một cô thôn nữ đang ngồi bên giường cô hát bài con gà gáy le te, nàng tự nhủ mình là một bác sĩ khoa thần kinh thì tốt, nàng sẽ biết được rốt cuộc trong đầu của cô nàng này có những gì. Nàng hi hí mắt chưa tỉnh hẳn, cô nàng vẫn tiếp tục hát "con gà gáy le té le sáng rồi ai ơi" không ngừng nghỉ.

"Nắng sớm lên rồi, dậy lên nương té le nào ai ơi."

Hát còn không đủ, cô nàng còn chế lời!

"Mày im cho bạn mày ngủ, thiệt tình cái con này, tao ngủ bên phòng bên tao còn nghe giọng mày!" Chị Trà mắng Trang tuy rất nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được, nàng hí mắt nhìn thì thấy Trang bĩu môi bĩu mày, ra chiều như bổn công chúa thích gì làm đấy không thèm quan tâm.

Cuối cùng con gà gáy le té mãi Mây cũng chịu dậy, nàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi tắm táp thay đồ, tắm xong đi ra thì thấy Trang bưng vào phòng cho mình một bát cháo rồi, còn vui vẻ bảo rằng: "Ăn cháo xong đi tắm heo với tôi nha."

Chỉ với một bát cháo lòng mà cô nàng đã bắt một vị bác sĩ xuống chuồng heo tắm heo, mặc dù Trang sinh ra trong cảnh này, cũng lớn lên trong cảnh này nhưng khi cô nàng mặc đồ bộ mang một đôi ủng rộng đi xuống chuồng heo trông cô nàng lại giống cô gái thành thị lâu ngày về quê, trông thế nào cũng không giống gái quê.

Nhìn... cũng có hơi được mắt.

Cho đến khi cô nàng chỉnh nước quá mạnh nên vòi nước giật giật rồi bắn linh tinh vào tường vào người đàn heo, heo trong chuồng kêu éc éc tố cáo tội ác của Trang, Mây thấy vậy bèn đá Trang đi chỗ khác rồi giành lấy vòi nước, chỉnh nước nhỏ lại một chút rồi bắt đầu xịt cho bọn heo ụt ịt. Vì chỉnh nước nhỏ lại nên khá mát mẻ, bầy heo thư thả để nước bắn lên mình, có con còn nằm ì ra đợi đến lượt mình được dội nước.

"Cô tắm còn giỏi hơn tôi đó, về nhà làm con dâu nhà tôi đi."

Mây nhướng mắt hỏi: "Nhà còn con trai chưa vợ hả?"

"Không, gả cho tôi nè, trai gái gì tôi cũng thầu hết á."

"Mắc mệt" Mây cũng không thèm tiếp chuyện với Trang nữa, đời nào nàng chịu quen một người phụ nữ, đàn ông theo nàng nhiều nàng còn không thèm đoái hoài, tại sao lại muốn một mối quan hệ trái ngang như thế. Mà vốn dĩ bản thân nàng cũng không hứng thú đến chuyện nói chuyện yêu đương với phụ nữ, có cái gì người phụ nữ khác có mà nàng không có đâu?

Tắm heo xong nàng mới hỏi Trang xem nên làm gì cho xong buổi chiều, Trang sờ sờ cằm mình suy nghĩ hai phút rồi nói hai chữ "đi ngủ", vậy là hai người lại trốn vào một phòng ngủ một trận đã đời, đến khi ba bốn giờ chiều mới dậy. Mà ba của Trang cũng khá thương con gái nên không cho ai vào gọi, hai người ngủ đến ánh nắng cũng sắp biến mất nhường phần cho màn đêm xuất hiện.

"Dậy đi, xuống đây chơi mà không chơi toàn ngủ cũng không nên."

Trang rên ư ử trong miệng, mất độ tầm mười lăm phút hơn mới tỉnh táo. Mà bình thường về quê cũng không có gì quá đặc sắc, vậy nên ngủ là chính, vậy nên các bạn của cô mới không thích về quê cô chơi nữa, ai đời đi một quãng đường xa chỉ để ngủ?

Hai người rủ nhau ra đồng đi lùa vịt về, đi cạnh là con chó Lu ngoan ngoãn mới dí Trang chạy vòng vòng quanh xóm hôm trước, rõ ràng khi không ghẹo nó thì nó rất ngoan... Dưới màu rám vàng của ánh nắng tàn, nụ cười vui vẻ của Trang hệt như được thượng đế tô vẽ cẩn thận, đẹp đẽ, như một tạo vật mỹ lệ nhất của trời đất, trong lúc đó quả thật Mây thấy Trang cũng có hơi đẹp mắt.

Nhất là khi cô không trang điểm mà chỉ mộc mạc như bây giờ, mái tóc được uốn nhuộm kĩ càng được cột gọn sau đầu, lòa xòa hai bên mang tai vài cọng nhỏ, đôi môi không tô son hồng son đỏ mà chỉ một màu hồng phơn phớt của môi, mắt không vẽ chân mày nên dấu vết của chân mày cũng tàn lụi mất, chỉ còn một màu nhàn nhạt nhưng khiến gương mặt thực vô cùng. Không sắc sảo, không đẹp lộng lẫy, chỉ là một Trang rất khác, nét đẹp dịu dàng và đằm thắm như nét đẹp đầm ấm nơi này.

"Con bướm xinh, con bướm xinh, con bướm đa tình."

Một nhà nào đó bắt đầu lên nhạc Tết, không khí dịu dàng đằm thắm mà Mây nghĩ có lẽ chỉ là trong tưởng tượng của nàng. Nhạc càng lúc càng lớn, có vẻ như hai người đang dấn thân sâu vào vùng âm thanh lớn này, điều này có nghĩa là đi sắp tới nhà bật nhạc rồi.

Hai người đi ngang qua nhà bật nhạc, cô gái có nét đẹp dịu dàng đằm thắm che miệng hú hòa nhịp với mọi người, mọi người cũng la lên trong micro đáp lại cô gái có nét đẹp dịu dàng kia. Mây cười gượng, coi như ban nãy nàng nhầm vậy.

"Đi về các con của mẹ ơi." Trang vừa đưa cây lùa vịt vừa nói, bọn vịt có vẻ rất ngoan, lùa đâu đi đấy rõ ràng.

Mây cũng giúp Trang lùa những con vịt hư hỏng trở về đàn, cùng nhau đi bộ trên đường về nhà, khi hai người lại đi ngang qua nhà bật nhạc Trang lại lùa vịt theo điệu nhạc vô cùng điêu luyện, người trong nhà kia được dịp cười phới lới bảo: "Trời ơi Trang, lâu rồi mới gặp con, lùa vịt xong qua chơi nha!"

"Lu! Lùa về con!" Trang đưa cái cây vào miệng Lu, Lu không chịu ngậm, Trang cười giả lả đáp lại: "Con Lu không chịu rồi, thôi con về nhà nấu cơm kẻo ba con đánh chết, tối tối con qua nha."

Mất con vịt nào ba cô không đánh cô một trận ra hồn thì thôi, cô tự biết thân phận của mình không bằng mấy con vịt ba cô nuôi.

"Lẹ về tắm rửa thôi." Mây giục, nếu mà không giục cô ắt hẳn mười giờ đêm còn chưa được đi tắm.

Mà Trang hứa vớ vẩn như vậy chứ cô không có ý định sang, dù sao cô cũng khá mệt rồi, ngủ một giấc thì hơn. Hai người lùa vịt về nhà, điểm danh số lại xem đủ không rồi bàn giao lại cho ba cô, ba cô cũng không đếm vịt, chỉ bảo: "Mất con nào thì tới số."

Bữa tối trong nhà là do chị Trà nấu, vì nhà cũng rộng cho nên sau khi lấy chồng chị Trà cất một căn ở nhà sau, vợ chồng con cái ở cùng một khu đất với ba, nấu cơm nấu nước, giặt giũ đều do một tay chị Trà làm lấy. Phần về tiền bạc là do Trang cấp, mà thật sự thì nhu cầu của ba cô cũng không quá nhiều, phần lớn ông đều giữ lại để cho cô có xài quá tay thì đưa ra mà cứu cô. Không ngờ con gái hư của ông mãi không rỗng túi, tiền dư ông cũng không biết xài như thế nào.

Ông chỉ đợi đến một ngày Trang bị thất nghiệp không còn tiền nữa, mà con gái của ông thì hết anh này đến anh kia đòi cho tiền, cũng không có nghiệp gì cụ thể để thất. Có một cái quán nhỏ bán đồ Nhật trên thành phố cũng có đồng ra đồng vào, vậy nên sự nghiệp chờ con đói của ông khá là gian nan.