Không Cần Tự Trọng

Chương 3: Tôi là Đoan Trang

Buổi sáng Trang tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô vội vã ngồi dậy kiểm tra quần áo của mình, phát hiện hiện tại cô đang mặc một bộ đồ ngủ lụa màu trắng kem xa lạ nào đó. Cô đảo mắt nhìn quanh thì thấy một người con gái đang đứng ở cạnh cửa sổ, cô hoảng hốt gọi: "Cô là ai đó?"

Người con gái kia quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt kia như thể muốn băm cô ra trăm mảnh ngàn mảnh.

"Combo... sao tôi ở đây?"

Mây đem hết một chồng sách của mình để trước mặt Trang, ra hiệu cho Trang mau mau chịu trách nhiệm cho chuyện này. Ngày hôm qua chẳng hiểu sao Trang uống nhiều vô cùng, sau đó là bắt đầu say và làm loạn, không ai hiểu vì sao mà chồng cô ấy mới là người nên bị xử lý mà cô ấy đứng lên đi thẳng trước mặt Mây, nấc lên một tiếng vì say, đưa tay vung lên tát Mây ba cái liền.

Mây ôm má mình trừng trừng nhìn Trang, không khí im lặng đến mức ai muốn xì hơi cũng nghe được. Trang cười ha hả, ngay lập tức sà vào lòng Mây nằm hệt như chim non tìm về vòng tay chim mẹ.

"Mẹ thương con chết đi được"

Đức thấy vợ mình như vậy nên mới hoảng hồn đứng lên kéo vợ mình về, còn không quên xin lỗi Mây. Nhưng mà vợ hắn lại chẳng chịu đứng lên, chỉ ôm Mây đến độ không thể nào kéo ra được. Ngay cả Mây muốn đi vệ sinh vợ hắn cũng bám theo dưới chân, nhất định khiến hắn mất mặt mới chịu.

"Để tôi đem cô ấy đi rửa mặt." Mây "nhu hòa" nói qua tiếng rít kẽ răng, thật tình không biết nàng nợ cô ta cái gì mà mỗi lần gặp là lại có chuyện xảy ra. Nàng khum người xốc hai bên cánh tay của Trang lôi vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa được buồng vệ sinh Trang đã chạy vào bên trong nôn thốc nôn tháo, nàng đứng dựa ở cửa nhìn, rõ ràng là không ói được mà cứ ụa thế thôi.

Nàng đi vệ sinh xong thì thấy Trang đang đứng bên cạnh bồn rửa, dáng vẻ bết bát như mới quẩy một trận ra hồn. Mệt mỏi, nàng cho Trang dựa vào bên người mình rồi lôi ra ngoài. Lúc ra tới phòng ăn rồi mới phát hiện Đức đi mất, nàng hết hồn hỏi cậu bạn của mình xem Đức đâu, cậu ta bảo về rồi, về từ nãy.

"Cho mình xin số điện thoại được không? Tự nhiên ổng bỏ vợ ổng ở đây, ai biết đường đâu mà lần."

Cậu bạn kia cũng cho nàng số điện thoại nhưng may mắn thế nào gọi hết mười cuộc cũng không nghe, Mây đứng chống nạnh thở phì phò vì tức giận, cái tên này làm chồng thế nào chẳng biết được, cái cô này làm vợ cũng khéo quá thể. Vậy nên Mây phải nê Trang từ quán ăn ra xe mình, chở cô ấy về nhà mình đỡ để ngày mai cô ấy tỉnh tự tìm đường về nhà.

Đến được nhà cũng là một điều gian nan, Mây vất vả lắm mới mang Trang được vào giường, nàng lục lọi trong tủ vài bộ đồ ngủ bánh bèo nhất có thể cho cô nàng bánh bèo ngực to não nhỏ này.

"Này, dậy thay đi, người thúi um rồi kìa."

Trang ngồi bật dậy trên giường, tuy động tác dứt khoát nhưng nhìn là biết ngay chẳng còn mấy phần hồn còn lại. Cô đưa tay tháo đi hai dây áo của mình, làn da mềm mịn như lụa trắng của cô được dịp xổ ra hết, chiếc áo ngực xịn xò trên người cô càng tôn lên vóc dáng của một người vợ bạc triệu.

"Ê ê..."

Chiếc váy ngay lập tức bay ra sàn nhà, ngay cả áσ ɭóŧ Trang cũng cởi tuốt, Mây đem đồ ngủ lại chồng vào người cô ta, chưa chồng xong cô ta đã kéo rịt nàng lại hôn lên môi nàng một cách gấp gáp, hệt như bỏ ra sẽ không bao giờ được hôn nữa. Mây ngay lập tức đem cô ta đẩy ra, cô ta điên mất rồi!

Nàng vội vã đi vào trong nhà tắm lấy một cái khăn ướt ra lau mặt cho người kia, ra đến giường đã thấy người kia nằm ngủ khò khò, váy áo trên người còn không đàng hoàng. Mây thở dài một tiếng, có lẽ là nàng đã nghĩ nhiều rồi, chắc người kia làm gì cũng không biết. Hai vợ chồng nhà này coi vậy mà cũng rất kì, bản thân nàng còn không biết kì là kì ở đâu.

Cũng may là cha mẹ sinh nàng ra là một người tràn đầy tình yêu thương nhân loại, thế nên nàng tỉ mỉ kéo áo ngủ xuống cho cô ta, còn không quên tấn chăn kĩ càng kẻo cô ta lạnh. Nhưng ngủ chưa được bao nhiêu lâu thì tỉnh hồn, tỉnh là cô ta phá, phá xong rồi ngủ, ngủ xong lại phá, phá cũng nát hết cả chồng sách quý của nàng.

Vậy nên sáng sớm nàng mới mang chồng sách ra đòi nợ, cô ta chỉ gãi gãi đầu mình ngây ngô, có vẻ như bản thân không biết gì hết.

"Cái này... có gì để tôi mua lại cho."

"Cho tôi mail, tôi gửi tựa sách cho cô mua lại." Mây cũng không khách khí, nàng không lấy tiền phòng đã là phúc khí của cô ta.

Trang ngáp dài một hơi: "Đời thuở nào tôi check mail, nhắn zalo cho tôi cho tiện."

"Cũng được."

Hai người vừa quét mã kết bạn xong Mây đã thấy một avatar vô cùng khiêu gợi của cô nàng ngực to kia, dáng dấp đúng là không tệ, nhưng dù sao cũng là vợ của một kẻ có tiền mà chụp hình như thế này có phải quá phóng túng rồi không? Những bộ phim nói về giới nhà giàu mà Mây xem đều nói về cuộc sống bị kiềm kẹp của những người phụ nữ, có phải ngoại trừ cô nàng này ra không?

"Alo?"

"Đang ở đâu? Anh nghĩ tôi đang ở đâu?"

"Được rồi, tôi biết rồi, nói hoài nói mãi."

Trang nói vài ba câu rồi tắt máy, rõ ràng người có quyền nổi giận là cô nhưng chồng cô lại lớn tiếng ngược lại, thành ra cô lại thành kẻ yếu thế. Cô bực mình không thôi, bước xuống giường còn không quên giậm chân một cái.

"Nhớ mua lại cho tôi."

Đến giờ Mây mới chú ý đến tên zalo của cô ta, đây là vợ của kẻ có nhiều tiền đây ư?

Trang chớp chớp mắt nhìn Mây, tại sao cô ta cứ nhìn cô mãi thế?

Mây nhìn xuống tên zalo rồi nhìn Trang, Trang khều khều tóc của mình, ngờ nghệch hỏi: "Mặt tôi có gì mà cô nhìn hoài vậy? Đẹp quá hả? Hồi xưa tôi định đi thi hoa hậu nhưng mà bệnh quá nên thôi đó."

"Chứ không phải ngu quá nên thôi hả?"

"Ai nói tôi ngu?" Trang ngay lập tức trừng mắt, môi cũng hếch hếch lên vô cùng khó ưa, "Tôi mà ngu hả? Ngày xưa đi học tôi toàn hạng nhất đấy nhé."

"Chắc từ dưới đếm lên..."

Trang cũng lười giải thích, cô tìm quần áo của mình đi thay, dù sao cũng đi cả đêm rồi, cô cần về nhà để tắm. Quần áo của cô thay ra hôm qua được Mây sắp gọn để lên bàn, chẳng cần tìm mà đã thấy, cô cầm vội bọn chúng định chạy vào nhà tắm thì nghe người kia hỏi: "Cô tên Trang?"

"Ừm."

"Cái gì Trang?" Mây hỏi.

"Đoan Trang."

Mây vốn là người ít khi nào cười nhưng nghe đến cái tên này thì không thể nào không cười nổi, nàng giấu nụ cười của mình, nhưng càng giấu càng lộ ra, đến khi nàng phụt ra một tiếng cười lớn thì đã là chuyện quá muộn.

"Ba mẹ cô mà biết cô đặt tên zalo là Trang Tây thì ba mẹ cô tức ọc máu"

Ngay cả bản thân cái tên cũng không hề liên quan đến con người, có lẽ là người ta nói đúng, tên như thế nào thì người trái ngược lại hoàn toàn. Ba mẹ đặt tên là Đoan Trang thì vô cùng gợi cảm, không quan tâm ai nghĩ gì, đáng lẽ đẻ ra phải đặt là Trang Tây mới đúng, có lẽ như vậy cô nàng mới ngoan ngoãn được.

"Ê"

"Cái gì mà kêu hoài!" Trang bực dọc.

"Họ và tên"

Trang thở dài: "Nguyễn Thị Đoan Trang."

Thật là một cái tên mang đầy hy vọng của gia đình.