Không Cần Tự Trọng

Chương 7: Chim đâu?

Khi Đức về đến nhà thì thấy Trang đang ngồi sơn móng chân ở ghế sô pha, thấy hắn, cô ấy còn chẳng nhếch mép lên cười được một cái, chỉ lơ đễnh nhìn hắn rồi cúi xuống chân của mình tiếp tục sơn móng. Đức phần vì có lỗi với vợ phần vì ngại cho nên cũng không quát mắng vợ như mọi ngày, chỉ cất cặp sách lên kệ rồi đi vào phòng tắm rửa. Đang tắm thì có người mở cửa phòng tắm của hắn để vào một bộ đồ, hắn biết là vợ hắn, người phụ nữ ngây ngô xinh đẹp nhà hắn.

Còn nhớ ngày chị họ của hắn giới thiệu cho hắn một cô bạn gái xinh đẹp mà chị dặn dò rằng không được nghiêm túc, không được tính chuyện kết hôn mà hắn tò mò xem thử là ai. Hôm đó hắn hẹn cô ở một quán cà phê sang trọng, khi thấy cô đi từ ngoài cửa vào phút chốc hắn cảm nhận được đúng y như lời chị họ hắn nói, cô gái này rất rất xinh. Vì cô ấy xinh cho nên hắn đã bỏ qua rất nhiều tính xấu của cô, tỉ như cô hay đi trễ, tỷ như cô chẳng phải cô gái đoan trang nghiêm túc, và đương nhiên hắn bỏ qua tính xấu của cô nhưng cũng chẳng nghĩ đến chuyện cưới cô.

Cho đến khi An báo với hắn là sẽ kết hôn với một cậu bạn chung của hai người, Đức như rơi vào tuyệt vọng, tối đó hắn uống say đến bất tỉnh nhân sự và gọi cho Trang, hắn không nghĩ rằng cô sẽ đến vì bản tính của cô chẳng thích đem việc nặng ôm vào người. Nhưng cô tới, dìu hắn về nhà.

Cũng là hôm đó hắn cầu hôn cô, cùng theo điều kiện mỗi tháng sẽ chu cấp bao nhiêu tiền cho cô, giao dịch khá ổn cho nên cô đồng ý về nhà hắn, đồng ý luôn cả đứa con riêng của hắn và An trước đây. Mãi hắn cũng không biết được cô cũng không muốn đi đón hắn, nhưng cũng vì đang đứng ở quán kế bên dự định đi quẩy thêm chập nữa thì thấy hắn ngồi vật vờ trong quán, cô đi vào để xem có phải là hắn không thì hắn bổ phập vào người cô tỉ tê rằng không ngờ cô cũng chịu đến đón hắn. Đó là bất đắc dĩ Trang phải vác hắn về.

Và cô cũng đồng ý cưới hắn, trước kia bao nhiêu người đến với cô đều có ý định vui chơi qua đường, vậy nên cô cũng không nghĩ đến một ngày sẽ có người cầu hôn mình. Vậy nên có người cầu hôn còn đảm bảo chi tiêu cho cô cho nên cô không ngại gì không lấy, thế là cô quyết đi lấy chồng mặc cho đám bạn có ngăn cản.

Lần đầu biết hắn nɠɵạı ŧìиɦ cô có mang chuyện này nói cho các bạn mình nghe, bạn cô bảo rằng chuyện nɠɵạı ŧìиɦ cũng không phải chuyện gì đáng để tâm, dù sao hai người bọn cô cũng không phải vì yêu mà cưới. Rồi lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, và đến hôm nay, nhưng cô thấy hôm nay là quá đáng nhất vì An chính là tình cũ của hắn, còn là mẹ của con hắn. Nếu hai người họ đã yêu lại nhau thì cái kết thế nào cũng là ly hôn, vì cô chẳng có chút tình cảm nào của hắn để trụ lại trong trận chiến không cân sức này.

Đến tận hôm nay cô mới suy nghĩ nếu mang danh một đời chồng thì sẽ quê đến độ nào, cô không muốn ly hôn, không muốn cho hai người họ dễ dàng như vậy.

Cô đợi hắn mở lời nói chuyện ly hôn với mình nhưng mãi một tuần không nghe thấy, vậy nên cô lơ đi, không ly hôn thì không ly hôn.

"Combo A, đi cà phê không?"

Mây lúc đó đang đọc sách ở quán cà phê nên gửi định vị sang cho Trang, bảo Trang thích thì tới, khác với mọi ngày, hôm nay Trang đến rất nhanh, chưa tới mười lăm phút đã thấy áo quần tươm tất đứng trước mặt nàng. Thấy nàng, Trang cười tủm tỉm bảo: "Sao hả, thấy công chúa đến nhanh không?"

"Cô là công công chứ công chúa cái gì."

Trang kéo ghế rồi ngồi xuống, chọn cho mình một ly chanh đá rồi nhìn xem Mây đang đọc cái gì, trong lòng cô tự hỏi không biết tại sao Mây lại nhàm chán đến vậy, suốt ngày đọc đọc, ngày nghỉ rảnh cũng ra quán mà đọc sách. Nếu mà là cô chắc cô ngủ trong quán mất rồi.

"Cô uống cà phê với tôi một lần xong chắc chạy mất dép."

Tính tình của Trang hệt như giống husky ngáo ngơ tăng động, mà tính của Mây lại vô cùng nhàm chán, hai người ngồi chung với nhau một chỗ chỉ sợ Trang sẽ nhàm chán đến chết, rủ đi cà phê một lần chắc không bao giờ dám rủ nàng thêm một lần nào nữa. Đúng thật là vậy, ngồi im lặng mười lăm phút cuối cùng Trang cũng không chịu được mà áp mặt mình vào sách của Mây, tỉ tê nói: "Đọc sách thì có ích gì chứ, có vui đâu, đọc mặt của tui còn vui hơn."

Lúc nào người con gái này cũng rất tự hào về gương mặt xinh xắn của mình, Mây nghe nhiều mà phát chán, đúng là lúc đầu thấy xinh xinh đẹp đẹp thật, nhưng mà không phải gu của nàng cho nên bị đánh xuống là xấu, nàng không cảm nhận được nét đẹp của người kia.

Tỉ tê mãi cuối cùng Mây cũng bị Trang thuyết phục rằng nên cùng nhau đi dạo phố, hai người rảo bước xuống đường dưới cái nắng sắp sửa hết của buổi chiều, Trang vừa đi vừa nói líu lo như một chú chim nhỏ bên cạnh Mây, Mây nghe hết tất cả, lâu lâu vui thì đáp lại một câu cho Trang biết là nàng cũng có nghe.

Bất chợt Mây khựng lại, mặt mày có hơi tái xanh, Trang vội vã hỏi: "Sao vậy?"

"Đau bụng..."

"Làm hết hồn à"

Trang lại thong thả rảo bước đi tiếp, Mây vội vàng kéo cô lại, nói thêm: "Đau bụng thiệt mẹ ơi, kiếm chỗ cho tôi đi vệ sinh chút!"

"Quên mất!" Trang vội vã vỗ đầu mình một cái ra chiều như phát hiện ra mình vừa quên một cái gì đó, cô xốc túi xách của mình, gạt người đi trước sang một bên như mở đường cho Mây, còn không quên nói thêm: "Mau mau đi về đi ị!"

"Be bé cái miệng thôi..."

Cảm giác như bụng sắp sửa không chịu nổi nữa, rõ ràng là nãy giờ Mây không hề ăn gì bậy, chỉ uống một ly cacao dừa... Cacao dừa... Mây than một tiếng, thôi rồi, cacao dừa đã hại chị!

Mây cũng chẳng biết làm sao nàng có thể về đến nhà Trang, chỉ biết được khi định thần được thì mọi thứ cũng được giải quyết cả rồi, bầu trời cũng trong lành hơn, bão tố ban nãy hệt như chưa từng xuất hiện trong đời nàng. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tâm hồn của Mây hệt như đang nở ra từng cụm từng cụm hoa, giống như nàng đang được tái sinh lại một lần nữa, chan hòa đầy niềm vui.

Chú chim hót trong lồng cũng đặc biệt đáng yêu, cái miệng chúm chím như muốn nói với nàng rằng chú đang rất đói, Mây như quen thuộc lấy trong hũ ra một ít thức ăn, mở lồng định cho chú chim ăn thì chú điêu luyện bay xuyên qua cửa nhỏ của lồng rồi biến mất một cách nhanh gọn.

Chúc ngươi một đời bình an, chim nhỏ!

Có tiếng ly vỡ ở sau lưng, nàng xoay đầu lại thì thấy Trang ngơ ngẩn nhìn nàng, đôi mắt trợn to như sắp sửa rớt ra khỏi tròng. Cô ấy vội vàng tránh khỏi những mảnh vỡ thủy tinh, chạy lại chụp cái lồng chim đầy thảng thốt hỏi: "Trời đất mẹ ơi chim đâu?"

"Chim... bay rồi?" Mây sau niềm hạnh phúc của việc vệ sinh đúng lúc cũng tìm lại một chút thần hồn, hình như có gì đó sai sai đang diễn ra.

Nhìn lên trời không còn bóng dáng của chim nữa, Trang dựa vào ban công một cách bất lực, con chim chồng cô vừa mua hết mấy chục triệu, phải vận chuyển mất cả mấy tháng mới mang về được tận nhà. Con chim này là niềm vui của hắn, mọi ngày cho dù có trễ làm hắn cũng phải cho chim ăn rồi mới đi.

Bây giờ con chim đã muốn tự đi kiếm ăn...