Khống Chế Thành Nghiện

Chương 3: Hai năm sau

Hai năm sau, thành phố C

Hơn bảy giờ tối, biển người đông đúc.

Nắng gắt cuối thu khiến cả thành phố nóng bức khó chịu.

Bên trong Phú Quý Viên, một cô gái mang theo mũ lưỡi trai đi qua từng cửa hàng trên tay cầm nữa xâu bánh mật, một tay cầm vài cái túi to, bước chân nhẹ nhàng, tùy ý.

Đi ngang qua một cửa hàng trà cụ, cô gái ăn hết phần còn lại của xâu bánh mật, cất bước đi vào.

Trong tiệm trang hoàng thoáng đãng, ông lão nhiệt tình cháo đón – “Cô gái, cô muốn mua gì? Xem tự nhiên nhé.”

Từ dọc mũ nhìn xuống, cô gái có gương mặt gầy gò, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng đến trong suốt.

Một đôi mắt có thần lại sáng ngời, lưu chuyển mang theo tinh nhuệ cùng nét hàm xúc. Chỉ có người trải qua năm tháng sóng gió tôi luyện, lắng đọng lại mới toát ra loại khí chất thế này.

Trong tiệm không có khách nào khác, ông lão liền tháp tùng theo cô gái, đợi cô hỏi thăm. Mà cô gái chẳng hề đếm xỉa tới, chẳng hề nóng lòng.

Ông lão cho rằng hôm nay gặp phải dạng khách đi một vòng, rồi im lặng không tiếng động rời khỏi, xem ra có lẽ không bán được món hàng nào.

Đang định ngồi đến trên ghế dựa uống một ngụm trà, ông lão bên tai vang lên một cái thanh âm, tinh tế ôn nhu, rất êm tai - “Ông ơi, giúp con đem bộ này gói lại.”

Ông lão khóe mắt chất đầy nếp nhăn - “Chao ôi, xong ngay!”

Cô gái không nói nhiều, chọn lấy một bộ trà cụ, hỏi giá cả, trả tiền xong, bỏ vào hộp, nhấc chân rời đi.

Cả quá trình không đến năm phút.

Có lẽ ông lão lần đầu đụng phải loại khách hàng dứt khoát thế này, ông vuốt vuốt mấy sợi râu, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Con trai ông lão từ trong nhà đem theo thức ăn ra cho ông, hiếu kỳ hỏi - “Ba, ba đứng cửa nhìn cái gì vậy?”

Ông lão chắp tay sau lưng - “Vừa rồi bán một bộ Thủy vân ảnh.”

Người nam trung niên vừa nghe liền cao hứng - “Ba bán bao nhiêu tiền? Hàng còn nhiều hay không?”

Ông lão nói ra giá ông bán, ông vừa định nói không còn hàng, liền nghe con trai kêu lên.

“Ba, ba nhớ sai giá rồi!” Người nam trung niên nói - “Ba lấy khách hơn 200 đồng.”

Ông lão bỗng chốc liền bối rối, đẩy vai anh con trai - “Nhanh nhanh, nhanh đuổi theo đi, còn trả lại tiền cho cô gái kia.”

Người nam trung niên nhìn khắp bốn phía, đều là người - “Con lại không biết cô ấy trông ra sao, làm sao tìm được?”

Ông lão sững sờ, ông cũng không nhìn kỹ bộ dáng của cô ấy - “Cô gái kia gầy teo cao cao, đội mũ màu xám, mặc T-shirt áo trắng, quần dài, khoảng hơn hai mươi tuổi.”

Quần áo không có đặc điểm gì nổi bật, người nam trung niên đảo nhanh mắt tìm xem có ai đội mũ xám không, xanh trắng hồng có người đội, màu xám một cái cũng không có.

Bóng dáng cô gái sớm bị biển người nuốt mất.

“Không thấy người đâu.” Người nam trung niên nói - “Lần tới nhìn thấy cô ấy, đưa lại tiền cho cô ấy là được.”

“Chao ôi.” Ông lão không yên tâm, cầm quyển sổ nhỏ ghi vào, ông trong lòng băn khoăn, vô duyên vô cớ lấy thêm người ta hai trăm đồng tiền, cũng không biết lần sau là lúc nào.

“Không sao đâu ba, cô ấy một phân tiền cũng không mặc cả, có thể cho thấy cô ấy không để ý đến khoản tiền này.”

Ông lão mặt nghiêm - “Không thể nói như vậy.”

“Không được, con chạy đi tìm xem, nhanh đi!”

Người nam trung niên không có biện pháp với người cha cố chấp của mình, đem thức ăn để một bên, nhanh chân chạy vào trong đám đông.

Anh nhón chân nhìn bao quát xung quanh, lia mắt khắp nơi.

Nhìn vào trong tiệm gói quà, anh thấy cái hộp màu vàng kim, chói mắt.

Người nam trung niên phát hiện cái hộp trước, sau đó mới phát hiện mũ màu xám, quần áo đều giống như ba anh miêu tả, anh bước nhanh chạy lên trước, đêm nguyên nhân kết quả nói cho cô gái.

Cô gái nhận lại hai trăm đồng anh gửi trả, lời trong miệng còn chưa kịp nói ra, sau lưng liền truyền đến một tiếng ngạc nhiên mừng rỡ.

“Y Y, sao cậu lại ở đây?”

Người nam trung niên nhìn thấy cô gái trước mặt ngẩng đầu, dọc theo mũ gương mặt lộ ra hơn phân nữa, anh nhìn đến ngây người, còn chưa thấy qua ai sinh ra đẹp như vậy.

Chỉ là quá gầy, nếu là vợ anh, anh sẽ nghĩ mọi cách nuôi cho mập lên.

Người nam trung niên xấu hổ da mặt đỏ lên, lùi về phía sau vài bước, lại lùi về phía sau vài bước, vội vàng bước đi.

Anh sợ lại không đi, hồn cũng có thể bị bay mất.

Tay Đường Y Y bị bạn cùng phòng dắt đi, cái hộp màu vàng kim lắc lư không ngừng - “Đình Vân, ta mua ít đồ.”

Xem cái hộp, Lưu Đình Vân hiếu kỳ cười hỏi - “Đây là cái gì?”

“Một bộ trà cụ.” Đường Y Y nói - “Quà sinh nhật cho đồng nghiệp.”

“Lại là trà cụ?” Lưu Đình Vân trừng to mắt - “Y Y, cậu đối với trà cụ đúng là si mê.”

“Lần trước sinh nhật tớ, cậu tặng tớ trà cụ, rồi một lần, cậu kêu tớ cùng cậu đi ra ngoài dạo phố, nói lãnh đạo đại thọ, cũng mua trà cụ, cộng thêm lần này, là ba lần.”

Đường Y Y ngẩn người, cô trong tiềm thức đem kia phần quái dị bỏ qua - “ Mua trà cụ sẽ không ra cái gì sai sót, rất ổn.”

Lưu Đình Vân hừ hừ - “Tớ lại nghĩ là bạn trai cũ của cậu thích uống trà.”

Đường Y Y phốc cười ra tiếng - “Làm sao có thể, tớ ở đâu ra bạn trai cũ, trong mộng cũng không có.”

“Đi thôi, tớ mời cậu ăn trôi nước.”

Lưu Đình Vân cười tủm tỉm, kéo Đường Y Y cánh tay - “Được đó, đi thôi đi thôi, tớ cơm tối còn chưa ăn.”

Cô vóc dáng thấp, nên khi đứng cạnh Đường Y Y -1m68- có chút cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

Không biết vì sao, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, Đường Y Y đều không chịu nổi thân thể tiếp xúc dù chỉ một chút xíu, khó chịu và chán ghét, hiện tại cánh tay đến một nửa thân thể của cô ấy đều cứng ngắc.

Đi một lát, di động Lưu Đình Vân reo lên, cô vội nghe điện thoại, Đường Y Y nhân cơ hội rút tay ra.

Lưu Đình Vân tốt nghiệp học viên điện ảnh, dáng người xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào, những năm gần đây luôn giữ khuôn phép, không đi cái gọi là đường tắt, liên tục ở từng cái kịch tổ phấn đấu đi lên, đã nhận diễn một số vai phụ, kinh nghiệm, năng lực đều có, chỉ còn thiếu thần may mắn gõ cửa.

Loạn thất bát tao cùng bạn thời đại học tám một trận, cô cúp điện thoại, nói với Đường Y Y - “Ngày mai chúng ta hẹn đi nhảy Bungee, cậu cũng cùng tớ đi chứ, thả lỏng một chút.”

“Nhảy Bungee?” Trên mặt Đường Y Y thể hiện rõ không có hứng thú - “Tớ không đi, ngày mai tớ định làm vằn thắn ăn.”

Lưu Đình Vân không còn gì để nói, lắc đầu - “Đường Y Y, cậu so với tớ còn nhỏ một tuổi, cũng chưa tới ba mươi, thấy thế nào giống như ông bà cụ bảy, tám mươi tuổi, ngủ sớm dậy sớm, ngày ngày chạy bộ quanh cư xá, tan tầm trở về nấu cơm, đi tiêu thực, đúng tám giờ ba mươi liền đi ngủ, đối với các loại giải trí đều không có hứng thú, cậu còn chưa đi qua vũ trường.”

Đường Y Y mím môi, cô cảm thấy tâm hồn mình đã sớm già - Ở thời điểm cô không biết.

Đối diện bên ngoài Thịnh Thiên Hội, tụ tập các loại xe nổi tiếng, bên trong một chiếc xe có người đang có chuyện.

Bên trong xe, một người nam thân hình mập mạp vẻ mặt khổ không thể tả.

“Tiết Thiếu, chuyện này tôi đã cố gắng hết sức, hành động của Liễu Liên quả thực... Không có cách nào khác hình dung, người không nổi tiếng, có cá tính liền nổi tiếng, đoàn làm phim hiện tại đã có diễn viên lên tiếng, anh xem xem có thể đổi đoàn làm phim khác không?”

Tiết Ngũ lơ đễnh - “Đạo diễn Trần diễn, một bộ phim rất nhiều phân vai, cho cô ấy thủ vai bình hoa di động là được.”

“Vấn đề không ở chỗ này.” Đạo diễn Trần lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống, ông chủ này anh không thể đắc tội.

Anh ta suy ngẫm lại như thế nào đem chuyện khó nuốt này xử lý, lại không ảnh hưởng bản thân.

Tiết Ngũ quay cửa kính xe xuống cho thoáng không khí, khóe mắt dư quang nhàm chán đảo qua, đầy mũi đều là bụi bậm, còn có mùi người cùng các loại mùi hương hỗn tạp đan xen.

Mấy ngày trước, anh ta lại đổi một người bạn gái, chính là Liễu Liên, làm người mẫu, người cũng như tên, mềm mại như nước, anh ta vừa chạm vào liền tan chảy.

Con gái không cần quá thông minh, chỉ cần quyến rũ là được.

Liễu Liên nói với anh muốn làm diễn viên, anh liền đầu tư một bộ phim.

Không ngờ, cô ta hận không thể mang cái loa phóng thanh trên miệng thông báo cho cả thế giới biết quan hệ của bọn họ.

Lòng hư vinh thì anh có thể lý giải, khoe khoang cũng là thói thường của con người, chỉ cần anh muốn, sủng ái hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng không nghĩ tới Liễu Liên lại không có chừng có mực gây ra phiền toái cho anh, suốt ngày oán giận với anh, kịch tổ này không tốt kia không tốt, quay phim này mệt mỏi kia mệt mỏi.

Một lần hai lần, chưa hết chưa xong, kiên nhẫn của anh cũng dần tiêu hao hết.

Con gái đúng là không có một ai bớt lo.

Bực bội rít một hơi thuốc, ánh mắt của Tiết Ngũ trong giây lát dừng lại ở một chỗ, tròng mắt trợn tròn, cơ thịt trên mặt giật giật, hiện ra trạng thái quỷ dị.

Anh ngây người ra, điếu thuốc ngậm trong miệng rớt xuống, sợi tổng hợp cao cấp bị đốt một ô nhỏ.

Đạo diễn Trần bên cạnh không có phát hiện dị thường, còn tiếp tục nói - “Tôi cảm thấy được Liễu Liên có thể tham gia dự thi Người Mẫu, cô ấy có điều kiện tốt, có một gương mặt tiêu chuẩn mỹ nhân, mặt hoa da phấn, dáng người cao, đối với sự nghiệp diễn xuất của cô ấy sau này sẽ có chỗ tốt.”

Ông ta nói xong, chậm chạp không nghe thấy tiếng đáp lại.

“Tiết Thiếu?”

Đạo diễn Trần thấy Tiết Ngũ đem cổ cố gắng duỗi đến ngoài cửa sổ, nửa người đều tuột ra ngoài, không biết đang nhìn cái gì, ông cũng duỗi cổ nhìn theo, không có phát giác chuyện gì hay ho.

Miệng ông ta không khống chế được bật ra câu hỏi - “Gặp quỷ?”

Tiết Ngũ lẩm bẩm tự nói - “Cũng không hẳn là gặp quỷ.”

Anh hít sâu một hơi, hoài nghi chính mình hoa mắt - “Ông nói xem, người đã chết đi còn có thể sống sờ sờ không?”

Đạo diễn Trần - “...”

Đề tài biến chuyển quá nhanh, đầu óc ông ta tạm thời cũng không xử lý được.

Cơn đau từ bắp đùi truyền đến, Tiết Ngũ dụi đầu thuốc lá, không quan tâm tới quần áo bị cháy.

“Người chết từ mấy năm trước, có thể đi dạo ở trên đường lớn hay không?”

“Không thể nào!” Đạo diễn Trần khóe miệng co giật, sau đó cẩn thận hỏi lại một câu - “Anh thấy thế nào?”

Tiết Ngũ tức tối gào lên, mắt trợn lên - “Mẹ kiếp, tôi cũng nghĩ như thế.”

Cho nên vừa rồi anh thấy cái gì hả?

Anh đột nhiên mở cửa xe, giấu đi tâm tình hoảng sợ đi qua đường cái, tay run run đưa vào túi, lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại, đầu lưỡi đến cứng cả lại.

“Alo, alo, A Chính, tớ…Hình như tớ gặp quỷ... Không phải vậy... Tớ thấy cô ấy...”

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, sau đó truyền đến âm thanh ghế ngã xuống đất.