Không Còn Rào Cản

Chương 6

- Sarah , mình chưa từng ghét cậu

Ánh mắt của Jame khựng lại , cậu khẽ buông tay ra , đôi mắt mảy may dao động . Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy .

- Vậy vì sao cậu lại luôn tránh mặt mình ?

Tôi ném về phía Jameson một cái nhìn dò đoán , nhưng dường như ánh mắt của cậu ấy đã khiến tôi thêm rối bời về những nhận định trước đây của mình .

- Có rất nhiều lý do . Cậu sẽ không tin đâu .

Jame khẽ khàng nói , ánh mắt từ khó nhằn suy tư trở nên thâm trầm , dịu dàng . Tôi bị cuốn vào đôi mắt ấy , cả cơ thể như căng phồng , khắp người nóng ran . Tôi đã không còn thái độ dò đoán nữa , thay vào đó là sự kiên nhẫn lắng nghe cậu nói .

- Nhưng mình chắc chắn , sự tránh mặt ấy không bao giờ là sự ghét bỏ .

Đột nhiên khuôn mặt Jameson trở nên nghiêm nghị lạ thường , Jame vươn tay ra gạt nhẹ sợi tóc vương trên trán tôi . Tôi bất ngờ vì hành động này của cậu , Jame cũng hiểu được ý tứ trong mắt tôi. Cậu bỗng cười , một cách thản nhiên .

- Trời ạ , vậy mà mình cứ nghĩ là cậu ghét mình .

- Thôi nào , mình không hẹp hòi như vậy đâu . Huống gì cậu là một cô nàng xinh đẹp .

Tôi phì cười , bắt đầu thả lỏng cơ thể , gật gù vờ như đã hiểu câu nói của cậu .

- Chỉ là......

Bỗng nhiên Jame ngập ngừng , thu lại điệu cười tuyệt đẹp của mình , thay vào đó là giọng nói thâm trần , có phần ảm đạm và não nề .

- Mình phải tránh xa cậu , càng xa càng tốt .

Jame thở dài , dùng ánh mắt quá đỗi dịu dàng để nhìn tôi . Lạy Chúa, ánh mắt ấy giống như đang giết chết ý thức trong con người tôi . Tôi mấp máy :

- Vì....vì sao ?

- Sarah , nếu ở gần mình , cậu sẽ nguy hiểm biết bao .

James lắc đầu bất lực , hai tay cậu giơ lên , rồi buông thõng xuống , quay đi tránh ánh mắt của tôi .

- Jame , mình không nghĩ đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu .

Tôi mím môi , cố gắng níu kéo đôi mắt của cậu , nhưng cậu ấy không nhìn tôi nữa , không nói gì nữa , chỉ lặng lặng nhìn về phía cửa sổ . Tôi thở dài thườn thượt ngồi xuống giường , không khí im lặng đến ngột ngạt.

Jame tựa lưng vào cánh cửa , bất động như một pho tượng , khuôn mặt nghiêm nghị và hoàn mỹ đến từng centimet đang suy nghĩ điều gì đó .

Không ai nói gì , chưa bao giờ tôi ghét sự yên tĩnh đến vậy . Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa . Jame lùi lại vài bước , nhanh như một cơn gió vậy .

- Là bà nội cậu !

Jame khẽ cười , cậu từ tốn mở cửa . Giọng cậu nghe thật hiền , vậy mà từ trước đến giờ , tôi lại ít khi chú ý đến , lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào gương mặt tuyệt đẹp đó , thật háo sắc, tôi thầm nhủ.

Bà nội gọi chúng tôi xuống nhà dùng bữa tối , trời ạ , mặt bàn đầy ắp những món ăn , hấp dẫn, quá hấp dẫn. Jame lịch sự kéo ghế cho tôi và bà , cậu cũng ngồi xuống . Chúng tôi nói chuyện với nhau , bà nội cười rất nhiều , dường như vô cùng hài lòng với " cậu bạn học hờ " này của tôi . Cho đến khi , chiếc dao cắt bít tết trên đĩa của tôi rơi xuống , tôi toan bắt lấy thì " xoẹt " , lưỡi dao cứa qua lòng bàn tay tôi , rỉ máu tanh . Tôi nhíu mày đau đớn , Jiu hốt hoảng bật dậy , cầm lấy tay tôi nhẹ nhàng xem xét .

- Cháu không sao....

Tầm mắt của tôi bỗng dừng lại trên gương mặt Jame , mặt cậu cứng đờ , trắng bệch , đôi mắt hằn đầy những tia máu , cậu thở dốc , yết hầu chuyện động không ngừng , hai tay nắm chặt khăn trên bàn ..... Tôi lo sợ , khẽ thì thầm gọi

- Jame , cậu....

- Thưa bà, cháu cần phải rời khỏi đây , cháu có việc gấp , hẹn gặp lại khi khác....

Jame cắt ngang lời tôi , cậu bật dậy thật nhanh , không nhìn tôi lấy một cái rồi lao thẳng ra khỏi nhà , lái xe đi mất.

Tôi choáng váng , một phần vì vết thương trên tay đang không ngừng chảy máu , một phần vì cách hành xử khó hiểu của Jameson .

- Ôi trời , chắc thằng bé mắc chứng sợ máu , không sao đâu Sarah , nào, lại đây ta băng bó giúp cháu .....

Tôi vẫn chìm trong tâm trạng ấy , mặc kệ cho Jiu đang xử lí vết thương trên tay mình ....

Tối hôm đó , tôi cố gắng trấn an bản thân và ngăn mình thôi suy nghĩ quá nhiều về hành động ngày hôm nay của Jame , hàng tá những ngổn ngang vây lấy tâm trí tôi , tại sao cậu ấy lại bỏ về , tại sao cậu ấy lại muốn giữ khoảng cách với tôi , tại sao tôi lại để ý cậu ấy nhiều như vậy ? Vết thương trong lòng bàn tay tôi đã được bà nội băng bó cẩn thận , nhưng tôi không hề cảm thấy đau , dù là tại thời điểm đó hay ngay lúc này , tôi chỉ quan tâm một điều duy nhất là Jame , cậu ấy như một điều gì đó đeo bám tâm trí tôi , điều đó thật khó chịu...Tôi tắt đèn , bật bản nhạc Fox yêu thích , tự nhủ ngày mai nhất định phải hỏi cậu ấy cho ra lẽ , nếu không , tôi sẽ bứt rứt đến chết mất.