Không Còn Rào Cản

Chương 7

Thị trấn hôm nay vẫn chìm trong mưa phùn và tuyết trắng , bà nội Jiu đã dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng , tôi vươn vai uể oải làm vệ sinh cá nhân , thay một bộ đồ đơn giản rồi xuống nhà ăn sáng. Hôm nay nội Jiu trông có vẻ tươi tỉnh hơn mọi ngày , bà còn bật nhạc jazz , thấy tôi xuống , bà mỉm cười , tôi phụ bà mang đồ ăn ra bàn , tôi chợt khựng lại khi nhìn thấy người trước mặt mình , bà Jiu lại gần vỗ nhẹ vai tôi , thì thầm nói '' Cậu ấy đã ở đây được 30 phút để đợi cháu thức dậy đó , bà nghĩ cậu ấy đang để ý cháu ''. Tôi cười gượng , phải , trước mặt tôi , kẻ đang ngồi ngay ngắn trên ghế ăn là Jame , cậu ta trưng ra bộ mặt hết sức lịch thiệp , thậm chí còn vươn tay kéo chiếc ghế bên cạnh sát lại gần , mỉm cười nói với tôi

- Sarah , hãy ngồi xuống nào !

Tôi nhăn mày nhìn cậu ta khó hiểu , nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh , ngay khi tôi định mở miệng thì Jame đã chặn miệng tôi bằng một lời chào

- Chào buổi sáng ! Có thất lễ không nếu mình dùng bữa sáng cùng cậu và bà Jiu , mình có mua nước hoa quả cho mọi người , vị việt quất , nó sẽ giúp vết thương trên tay cậu nhanh lành hơn đó !

Tôi nhìn những chai nước hoa quả trên bàn , chúng là loại tôi thích , tôi cười trừ

- Cảm ơn cậu !

Bà nội Jiu tiếp lời

- Hoàn toàn không thất lễ cậu bé ạ , cháu thật tốt bụng , hãy nếm thử món salat tôm nghiền cho bữa sáng giàu năng lượng này nhé !

Bà xúc một muỗng salat bỏ vào đĩa của Jame , rồi quay sang nói với tôi

- Sáng nay bà đi mua đồ chuẩn bị bữa sáng , gặp Jame trên đường về , cậu bé rất lễ phép và giúp bà xách đồ về nhà , mời cậu ấy dùng bữa sáng có lẽ là cách cảm ơn thiết thực nhất haha

Jame cười một cách tự nhiên và nói rằng đó là chuyện nên làm , cậu ta mở nắp chai nước rót vào cốc của tôi và bà nội

- Thật xin lỗi hai người vì sự bỏ về đường đột tối qua của cháu , chỉ là cháu mắc chứng sợ máu , nhất thời không biết phải giải quyết như nào nên mới thất lễ như vậy !

Cậu khẽ liếc qua vết thuơng trên tay tôi , cau mày rồi rất nhanh giãn ra

- Cậu còn đau không ?

Tôi lắc đầu nói không sao rồi , vết thương cũng không sâu lắm

- Không sao đâu cháu trai , bà cũng đoán là cháu sợ máu , chứng đó đúng thât khiến người khác mất hết bình tĩnh mà , thôi , hai đứa ăn sáng nhanh rồi còn đi học

Chúng tôi vừa ăn vừa nói thêm vài câu , kết thúc bữa sáng , chúng tôi tạm biệt bà nội để chuẩn bị đến trường. Jame đưa tôi đi học bằng xe của cậu , ngồi trên xe , tôi nhất thời không biết nói gì , rõ ràng lúc nãy tôi đã soạn sẵn những câu hỏi để bắt cậu ta trả lời , nhưng giờ thì tôi chẳng thể nào nói được gì nữa , lúc nãy cậu ta cũng đã ''giải thích'' hết sức thuyết phục rồi.

Jame ngồi thẳng lưng lái xe , tôi lén nhìn cậu , sống mũi thẳng tắp và đôi mắt sâu thẳm kia như một mê lực khiến tôi không thể rời mắt nổi khỏi Jame , bất chợt , cậu dừng xe , tôi chột dạ quay mặt đi , hai má nóng lên , thật xấu hổ , chắc cậu ấy phát hiện bị tôi nhìn chằm chằm rồi , có lẽ bây giờ đang rất khó chịu , tôi giả vờ ngây ngốc hỏi

- Sao lại dừng lại ? Xe cậu gặp vấn đề à ?

Jame không nói , cậu nhìn tôi , bất chợt đưa tay vòng qua eo tôi kéo sát lại gần cậu , mặt tôi và mặt cậu chỉ cách nhau trong gang tấc , lần thứ 2 tôi được chiêm ngưỡng gương mặt cậu ở khoảng cách cực gần như vậy , mùi hương quen thuộc lại len lỏi qua khứu giác , tôi bần thần , nhưng tim đập rất nhanh , dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập , hai tai tôi nóng bừng , tôi muốn nói gì đó , nhưng đôi mắt cậu cứ xoáy sâu vào tôi khiến tôi nhất thời không biết nói gì nữa , đầu óc bấn loạn và hoảng hốt . Jame ghé sát mặt vào hõm vai tôi , hít một hơi sâu , đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng , như có một dòng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng , tôi rùng mình , nhưng không đẩy cậu ta ra được , Jame vuốt ve khuôn mặt tôi , giọng nói đầy mê lực khiến tôi thừ người , như một chú mèo con đang run rẩy trong lòng con sư tử rừng kiêu ngạo

- Sarah ! Đừng nhìn mình như vậy nữa , mình sẽ mất bình tĩnh

Nói rồi cậu buông tôi ra , cài lại dây an toàn cho tôi , lúc này tôi mới kịp định thần lại về những gì vừa xảy ra

- Cậu vừa làm gì vậy ?

Jame khởi động ô tô , không đáp lời tôi , tôi bực dọc nói

- Cậu đã gần gũi quá với mình rồi đấy , chúng ta đâu phải mối quan hệ đó

Jame bật cười khúc khích , cậu vẫn nhẹ nhàng mặc cho thái độ của tôi đang rất căng thẳng

- Sẽ sớm thôi mà !

Tôi ngây ra , nửa hiểu nửa không với câu trả lời đó , lúc này cũng không muốn nói thêm gì nữa , trống ngực vẫn đập liên hồi , cơ thể tôi vẫn nóng như vậy , chết tiệt thật !