Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác

Chương 42: C42 Chương 42

Đáp máy bay xuống Thượng Hải mọi người tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi tiện chăm sóc cho cái chân của Lệ Thương, Mặc Thần cho cô ngồi lên vali của anh kéo cô vào trong khách sạn đẩy vali của cô cho Mind cầm rồi tới đặt phòng

"Cho tôi ba phòng đơn" Mặc Thần nhìn cô tiếp tân tay giơ hai ngón nở nụ cười, cô tiếp tân hiểu ý liền đáp "Thưa quý khách chúng tôi chỉ còn hai phòng đơn thôi ạ"

"Vậy sao? " Lệ Thương nghe vậy liền quay đầu ló ra nhìn lại ngước lên nhìn anh

"Hai người ở chung với nhau được không? " Cô nhìn anh và Mind hỏi

"Không được, cậu ta quá dơ" Mặc Thần liếc nhìn Mind phán một câu khiến cậu rất đau lòng

" Do anh quá sạch sẽ thôi, tôi sẽ không ở với anh, anh tìm khách sạn khác mà ở" Mind đáp lại

"Vậy không còn cách nào khác, tôi lấy 2 phòng đơn, em cho anh ở chung"  Mặc Thần mừng thầm trong lòng, mặt vẫn không đổi nhẹ nhàng nói làm Mind tức giận kéo vali nhận khóa phòng đi trước

"Em rất dơ" Lệ Thương cầm chìa khóa phòng mình kéo vali đi

"Em dơ anh có thể tắm cho em, hơn nữa em định bỏ anh bơ vơ ở Thượng Hải một mình sao?" Mặc Thần nói to, cô liếc nhìn mấy vị khách đi qua đang cười trộm kéo vali đi nhanh hơn không đáp lời, mặt cô đã đỏ tới mang tai rồi

"Anh sẽ ngủ sofa,em đi chậm thôi,chân mới hết sưng cơ mà " Mặc Thần đuổi theo cô

"Sao anh không sang phòng Mind ngủ sofa?" Lệ Thương bị anh chặn đường cô ngước lên nhìn anh

"Anh là đang theo đuổi em, đâu phải cậu ta,cho anh ở phòng em anh sẽ trả tiền hộ em" Mặc Thần lại thương lượng, tiền là thứ làm anh chuyển bại thành thắng được "được" Lệ Thương mỉm cười

Hôm sau, sau khi ăn ở nhà hàng Huỳnh Long Lệ Thương lấy ra một bản đồ đã khoanh vùng các khu chợ truyền thống trước đó, trước tiên cô muốn tìm sườn xám lụa của thời xưa và nay, kết hợp giữa nét nghệ thuật cổ điển và hiện đại trên sườn xám có lẽ là một ý tưởng khá thú vị.

"Boss, nghỉ ngơi chút đi, nắng quá, mình tìm đủ chưa vậy? " Mind cằn nhằn sau lớp khẩu trang giày cộm

"Chưa, vẫn còn thiếu hai bộ nữa" Lệ Thương cau mày, lấy tay phe phẩy

" Hay chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã, chân em còn chưa khỏi hẳn, với bây giờ cũng khá muộn rồi chúng ta đi ăn chút gì đó đã" Mặc Thần mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ lưỡi chai, đeo kính mát trông khác hẳn với bộ dạng anh lúc mặc tây trang, các cô gái Thượng Hải đều tưởng người nổi tiếng tự giác vây lấy chụp ảnh xin chữ kí nên cũng khá mệt

"Được, chúng ta đi thôi" Lệ Thương nhìn đám phụ nữ đang theo phía sau, lại nhìn anh nhất thời mê mẩn, lại nhìn mồ hôi thấm ướt áo anh trông rất quyến rũ cô mềm lòng, dù gì thì cũng đi khắp Thượng Hải đã qua 11 giờ trưa, anh nhắc tới cô mới thấy đói

"Vậy chúng ta đi đâu? " Mind hớn hở, cậu sắp bị mấy bộ quần áo đè chết rồi

"Chúng ta đi Tân Thiên Địa đi, chỗ này cũng khá gần " Mặc Thần vừa che nắng cho cô vừa nhìn bản đồ nói

"Ừm"

Tại Tân Thiên Địa

"Woa, Thượng Hải nhiều đồ ăn ngon quá, nơi này cứ giống như thiên đường ẩm thực vậy, em ăn no căng bụng luôn rồi " Mind hào sảng nói

"Haha, quả thực quá ngon" Lệ Thương vỗ bụng no căng cười tươi

"Sao anh ăn ít vậy? " Lệ Thương liếc nhìn anh đang ăn mỳ Ý kia

"Đồ ăn trên phố đi bộ anh ấy cũng không đụng" Mind thêm vào

" Rất không sạch sẽ" Mặc Thần phán một câu rất ư là muốn bị ăn đánh, thật ra anh không chịu nổi, mép ghế cũng không dám ngồi, chỉ đứng nhìn hai người họ ăn đến khi thấy một nhà hàng ven đường đủ tiêu chuẩn mới lấp đầy bụng rỗng của mình.

"Hết nói nổi anh, những ngày sau chúng ta còn cực khổ hơn đấy, anh tốt nhất nên quay về từ bây giờ nếu không sẽ hối hận không kịp đâu" Lệ Thương nghĩ lại những việc xảy ra vừa nãy không nhịn được mà có chút thương anh

"Anh chịu được" Mặc Thần liếc nhìn cô lại cúi ăn

"Anh chịu thế nào? Nhịn ăn sao? " Lệ Thương cười tiêu khiển đùa anh

"Sẽ không" Anh nở nụ cười đồng thời buông đũa

Sau khi ăn xong công cuộc tìm kiếm sườn xám lại bắt đầu đến tối muộn thu hoạch xong liền trở về khách sạn ăn tối rồi nghỉ ngơi sau một ngày vất vả

Mind ôm một đống sườn xám về phòng tiu nghỉu, boss kemy muốn cậu chụp ảnh lại từng chi tiết và phân tích điểm giống khác nhau cũng như đặc điểm của từng bộ, hơn 10 bộ này với một người ở Pháp như anh còn khó hơn lên trời, làm việc tới tối muộn mới làm được một bộ liền ngủ gục luôn.

___________

"Này, anh nói anh ngủ sofa cơ mà? " Lệ Thương tắm xong đặc thấy ai đó leo lên giường cô nằm ngủ liền đánh vào vai anh

"Hôm nay anh chạy theo che nắng cho em, em cũng nên để anh ngủ ở một nơi tử tế chứ? " Mặc Thần sau khi đã thay ga giường, đắp chiếc chăn và gối của mình mới yên tâm thả mình xuống nghỉ ngơi, tiện thể chiếm tiện nghi của cô

"Mặt dày, ai cần anh che nắng cho em? mau ra ngủ sofa!" Cô kéo người anh dật nhưng không nhấc nổi

"Anh thực sự mệt mà " Mặc Thần vùi đầu vào gối kéo chăn phủ kín đầu kháng nghị, sau khi kéo xong nở nụ cười nham hiểm

"Vậy em ngủ sofa" Cô chỉ đành giở chiêu cuối cùng nhưng thân người vừa xoay lại để tiến tới sofa đã nằm gọn trong vòng tay anh thuận lợi để anh ôm xuống giường, anh ôm chặt cô hai chân cũng bận rộn quặp lấy eo cô, đầu vùi vào cổ cô " Anh không nỡ đâu"

Lệ Thương bị một màn này làm cho sửng sốt, cô vẫn chưa kịp thích nghi chuyện gì vừa mới xảy ra thân thể cứng đờ lại nhìn anh quấn lấy mình như dây leo có chút buồn cười muốn tách ra cũng không tách nổi đành nằm im để cho anh ôm. Mặc Thần nghe tiếng hít thở đều đều của cô liền biết cô ngủ say anh điều chỉnh cho cô nằm ngủ thoải mái ôm cô vào lòng mỉm cười hôn lên mí mắt cô hài lòng chìm vào mộng đẹp có cô và anh.