Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 5: 5 Đắt Giá

Đông Hằng cùng Saint đi thử món ăn mới.

Một quán ăn nhỏ gần nhà đúng lúc khai trương hôm nay, nhìn bề ngoài trông cũng không tệ.

Ngày mở đầu tiên luôn đông, khó khăn lắm mới có một bàn trống.

Tầm nửa tiếng sau phục vụ mới đến đưa đồ ăn, bụng đói rã đến kêu thành tiếng.

Saint thấy món ăn nóng hổi bày trước mắt liền hí hửng ăn ngay.

Một người đàn ông khá lớn tuổi ở quán bên cạnh đứng dậy.

Vừa mới đứng lên người đó liền ôm tim rồi đột ngột ngã xuống, kéo theo chiếc ghế phía sau tạo tiếng động làm mọi người xung quanh chú ý đến.

Người vợ vội chạy lại lay người ông, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đông Hằng và Saint nhìn thấy đông người thì bỏ dở bữa ăn đi lại gần.

Mọi người đứng thành vòng tròn xì xào, Saint lại gần tò mò hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Khách 1 quay lại nói "Tự nhiên ông ấy bất tỉnh rồi, không biết là chuyện gì nữa."

Khách 2 nói "Đồ ăn có vấn đề à?"

Khách 3 nhìn Saint nói "Bà vợ mới gọi cấp cứu rồi."

Đông Hằng nghe có chuyện liền khẩn trương nhưng cố chen vào không được "Tôi là bác sĩ, cho qua."

Cậu này đúng thật có hiệu lực, những người gần đó quay ra sau nhìn anh rồi nhanh chóng tránh sang một bên.

Đông Hằng bảo mọi người tránh xa, anh đưa tay chỉnh đầu và lưng bệnh nhân nghiêng góc khoảng chừng bốn mươi độ để duy trì hô hấp.

Anh nới lỏng quần áo của bệnh nhân rồi kiểm tra nhịp tim.

Đông Hằng nói với người vợ bệnh nhân "Chị có khăn tay không?"

Trong lúc đợi người vợ lục tìm chiếc khăn thì Đông Hằng xem thời gian, cứ lúc có thời gian nghỉ tay anh sẽ nhìn đồng hồ.

Đông Hằng quấn chiếc khăn lên cây đũa rồi đưa người đàn ông cắn.

Anh đứng lên nhìn vợ bệnh nhân "Ông ấy có thường bị co giật thế này không?"

Đông Hằng nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, người này chỉ biết giữ im lặng.

Anh nói tiếp "Chị có mang đơn thuốc theo không?"

Người phụ nữ gật đầu, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Lúc xe cấp cứu đến người phụ nữ này lại chần chừ một lúc rồi mới lên theo.

Người ngoài nếu không biết còn tưởng người này đang cố ý kéo dài thời gian đến bệnh viện.

Thời gian ba tiếng đầu rất quan trọng đối với người bị đột quỵ.

Nếu không phải người vợ gọi cấp cứu thì lại phải lo xa hơn nữa.

Xe cấp cứu đến rồi rời đi, rất nhanh mọi chuyện trở lại như cũ.

Đông Hằng nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa rồi thở phào.

Saint nói "Em cứ thấy người vợ biểu hiện lạ lạ."

Đông Hằng gật đầu "Em cũng thấy vậy à, có vài chỗ không đúng."

Saint ủ rũ "Đừng để ý chuyện đó nữa.

Em chỉ mới ăn được vài miếng thôi đã có chuyện rồi."

Đông Hằng nói "Đi ăn món tiếp theo thôi, vừa làm được chuyện tốt mà."

Đông Hằng cùng Saint dùng bữa xong thì dạo quanh bờ hồ, đi dưới hàng cây xanh đầy bóng râm, xung quanh mát mẻ.

Lá cây nhỏ xíu đung đưa qua lại rồi rụng xuống, ánh nắng len lỏi qua khe hở ít ỏi giữa những tán cây.

Saint đột ngột nói "Thư kí Hân?"

Thư kí Hân đi hướng ngược lại, nghe có người gọi mình thì giật mình nhìn lên "Là Saint à."

Thư kí Hân nhìn người bên cạnh Saint, là một gương mặt quen thuộc "Cậu là...!Đông Hằng?"

Đông Hằng nói "Ngọc Hân?"

Thư kí Hân gật đầu cười "Đúng thật là cậu, lâu rồi không gặp."

Saint ngơ ngác nhìn hai người trò chuyện "Hai người quen nhau à?"

Đông Hằng nói "Ngọc Hân là bạn cấp ba với anh, cậu ấy học rất giỏi nha."

Thư kí Hân cười ngại "Không có đâu đừng nghe cậu ấy nói bừa.

Mà...!hai người đang hẹn hò à?"

Saint mở to mắt nhìn Đông Hằng rồi nhìn qua thư kí Hân.

Cô không nghe được câu trả lời thì không tiện hỏi tiếp.

Thư kí Hân nhìn đồng hồ đeo tay, cô vội vã nói "Được rồi chị có việc phải đi đây."

Sau khi thư kí Hân rời khỏi thì Đông Hằng và Saint cùng đi tiếp.

Đông Hằng nói "Sao lúc nãy em không trả lời cậu ấy.

Nói bừa gì đó cũng được."

Saint nhẹ giọng "Không biết nữa, em sợ sợ khi nói ra cậu trả lời, chính là tự ngộ nhận không phải sao?"

Đông Hằng thoáng ngạc nhiên, không ngờ mối quan hệ giữa hai người bây giờ vẫn còn đang mập mờ.

Cũng đúng, Saint không thể giới thiệu người mà mình quen chưa được bao lâu là bạn trai được.

Người nào nhìn vào cũng đều nghĩ chúng ta đang hẹn hò, chỉ có em biết được khoảng cách thực sự giữa chúng ta.

Khoảng cách gì chứ?

Đông Hằng xoa đầu cậu "Em chuẩn bị tâm lý đi, bỗng nhiên có một ngày anh tỏ tình thì đừng có mà sốc đấy."

Thư kí Hân tìm khách hàng kí hợp đồng.

Cô chạy xe đến ngã tư rồi quẹo phải, đi một đoạn không xa đột ngột chiếc xe đi trước dừng lại khiến xe cô đang lái đâm vào đuôi xe phía trước đó.

Đây là chiếc xe yêu quý của Mr.

Tùng, anh luôn rất thích chiếc xe này.

Nghĩ đến tiền sửa xe thôi là cả đống con số không chạy trong đầu thư kí Hân.

Chủ con xe phía trước bước xuống đi thẳng đến ghế lái của thư kí Hân gõ liên tục "Cô gọi người đến xử lí đi, lúc hoảng thì không tự giải quyết được đâu."

May mà người này không làm lớn chuyện, thư kí Hân nhờ đó mà bớt run được chút.

Cô cầm điện thoại trên tay nhưng lại không biết gọi cho ai.

Ba cô cả ngày chỉ biết công việc, vả lại xích mích giữa cô với ông ấy vẫn còn.

Không còn người nào để gọi cả.

Cô lướt tìm số điện thoại, đánh liều gọi cho Mr.

Tùng vì dù gì đây cũng là xe của anh.

Vừa mở máy Mr.

Tùng liền nói "Đã đến nơi rồi à, bên kia nói thế nào, có điều khoản nào không đồng ý không?"

Thư kí Hân nhỏ giọng "Tôi vẫn chưa đến nơi."

Mr.

Tùng đưa điện thoại ra nhìn lại giờ "À cô mới đi có mười phút sao, nghe cô gọi cứ nghĩ là xong rồi."

Thư kí Hân nói "Anh đang bận viện sao?"

Mr.

Tùng nhìn tờ lịch trình chật kín trên bàn rồi nói "Có chuyện gì sao?"

Thư kí Hân nhanh miệng "Xin lỗi, tôi vừa gặp tai nạn, xe của anh..."

Mr.

Tùng nhíu mày, vội đi lấy áo khoác mặc vào "Địa chỉ, mau gửi tôi địa chỉ."

Thư kí Hân nghe giọng thôi cũng biết giám đốc đang vội vã, anh ấy thật sự rất để tâm chiếc xe này.

Đừng nói Mr.

Tùng, thư kí Hân cũng rất xót chiếc xe xinh đẹp này "Được."

Cuối cùng anh lại dặn dò thêm câu "Đừng rời khỏi xe đấy."

Mr.

Tùng đi đến gõ vào tấm kính cửa xe.

Thư kí Hân vẫn luôn ngồi ở đấy, thấy anh đến liền an tâm.

Câu đầu tiên Mr.

Tùng thốt ra không như thư kí Hân nghĩ "Cô có sao không? Có bị thương không? Cô chạy xe tốt lắm mà sao lại thế này chứ?"

Không la không mắng, câu đầu tiên Mr.

Tùng thốt ra không phải là xe của tôi bị làm sao rồi.

Thư kí Hân lắc đầu đưa mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của anh.

Mr.

Tùng đưa cô một chai nước ép trái cây mát lạnh, hẳn là vừa mới mua "Đừng ra ngoài, ngồi đây một lát."

Mr.

Tùng đi đến bàn bạc với người kia vài câu, lâu lâu lại nhìn thư kí Hân như để xác nhận cô vẫn còn ở đấy.

Mr.

Tùng nói "Xin lỗi anh, anh không bị thương chứ?"

"Anh là chồng cô gái đó sao? Tôi thấy người lái là nữ nên mới không chửi đó, chạy xe kiểu gì thế không biết."

Mr.

Tùng ráng nhịn, cố không chấp nhất người trước mặt.

Thư kí Hân càng nghe càng tức, rõ ràng là người đó thắng gấp nên mới thành ra thế này.

Mr.

Tùng nói "Xin lỗi anh, tôi đã gọi bên bảo hiểm đến rồi, rất nhanh sẽ đến."

"Anh biết tôi bận thế nào không, đúng là rắc rối mà."

Mr.

Tùng lấy danh thiếp ra "Đây là số của tôi, mọi chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Người đàn ông đó nhìn tên trên danh thiếp rồi nghiêng người nhìn nhãn hiệu chiếc xe đâm phải mình.

Anh ta nuốt một ngụm ngước bọt rồi nhẹ giọng "Anh không chấp nhất với tôi là tốt lắm rồi."

Đôi chân người đàn ông nhanh chóng trở lại xe.

Nếu trích xuất camera của chiếc xe đó, anh ta cũng không chắc là mình đã đúng.

Mr.

Tùng đúng như lời nói, lát sau liền quay lại.

Anh mở cửa ghế lái ra "Đi qua xe kia, tôi chở cô đi."

Thư kí Hân cẳng thẳng đến nỗi uống hết cả chai nước trên tay.

Cô giữ im lặng từ lúc kí hợp đồng đến lúc về công ty.

Mr.

Tùng nói "Sao vậy, còn nghĩ về chuyện đó à?"

Thư kí Hân cúi mặt "Xin lỗi, anh biết mà, tôi không thể gọi cho ba tôi được."

Mr.

Tùng nói "Không phải chuyện gì lớn mà, không sao đâu.

Cô còn nghĩ chuyện khác mà phải không?"

Thư kí Hân nói "Mua xe hiệu nào thì tốt, hay tôi cũng mua một chiếc nhỉ."

Mr.

Tùng cười nói "Sao bỗng nhiên lại muốn mua xe, có gì không tiện sao?"

Thư kí Hân nói "Đi xe của anh trầy xước một chút thôi cũng xót tiền nữa.

Tôi vẫn là tự đi xe riêng thì hơn."

Mr.

Tùng bật cười "Cô quên công ty mình làm về thứ gì à, không sao đâu."

Thư kí Hân cúi đầu, đúng là không thể so sánh được.

Nói không lại mấy người này.

Mr.

Tùng nói "Nếu cô muốn cứ đến công ty chọn lấy một chiếc, tặng cô."

Thư kí Hân vội lắc đầu "Không cần, được giám đốc chở thích hơn."

Thường ngày ra ngoài không phải tài xế thì cũng là thư kí Hân chở.

Mr.

Tùng bật cười, nghĩ lại thì bây giờ bản thân anh là giám đốc mà phải chở thư kí của mình "Giám đốc Hân muốn đi đâu tiếp đây."

Thư kí Hân thuận theo, hiếm khi mới có cơ hội bắt nạt Mr.

Tùng thế này.

Cô hắng giọng "Hừm, về thẳng công ty đi."

Mr.

Tùng gật đầu "Được."

Thư kí Hân bất mãn "Anh phải nói tuân lệnh cơ."

Mr.

Tùng nhíu mày "Bình thường cô có nói vậy sao?"

Thư kí Hân lắc đầu "Không hề có."

Mr.

Tùng nhìn ánh mắt long lanh của thư kí Hân, cô đã ra sức nũng nịu cầu xin thế này, anh thật sự không nỡ từ chối.

Mr.

Tùng thở mạnh một hơi "Được rồi, tuân lệnh."

Thư kí Hân hài lòng, đưa tay che miệng cười.

Thư kí Hân thích nhất là Mr.

Tùng lúc này, anh ấy khi ôn nhu vẫn đẹp trai hơn.

Cô tự nhủ mình còn ngồi ở ghế phụ lái được bao lâu thì ngồi.

Không được ganh tị, không được so sánh bản thân với các cô gái khác..