Không Phải Là Nữ Chính

Chương 1: Bất Đắc Dĩ

Trong không khí cả nước đang tưng bừng đón chờ ngày lễ lớn, ai nấy đều tấp nập đi đây đó để mua quà cho gia đình.

Phỉ Ái Chi cũng mong muốn như thế, nhưng vì công việc quá bận nên chẳng thể nào về với gia đình ngay được

Hằng ngày cô luôn phải làm những công việc khá vất vả để trang trải cho cuộc sống, đầu tắt mặt tối đến khuya hôm mới về đến nhà.

Nhưng sức sống của cô gái trẻ đôi mươi vẫn cứ thế, nỗi khát vọng vào tương lai tươi sáng luôn chất chứa trong cô

Hôm nay nơi cô làm khá ít khách, tranh thủ thời gian đó cô ngồi chợp mắt một lát trên bàn.

Một hồi, cảm giác như có ai đó đang làm phiền bỗng nhiên cảm nhận được rõ, cô hơi nhíu mày, từ từ mở mắt lên quan sát

- Tiểu Ái to gan, dám ngủ trong giờ làm việc

"Tiểu Ái"? Vì đang mơ ngủ màng màng, cô không biết chính xác người nào đang đứng đó, nhưng cách gọi đó ngoài gia đình cô ra thì chỉ những người nào thân thiết mới xưng hô như thế

- vẫn chưa nhận ra sao? Bạch Cẫn đây

Là nhị thiếu gia của Bạch gia - anh ấy có tính tình khá hòa đồng và dễ gần với mọi người, hiếm một ai mà chẳng ngại gia thế để giúp đỡ cho những người xung quanh, đi đâu anh cũng được mọi người ca ngợi và quý mến

- sao hôm nay anh đến đây?

- đến thăm em không được sao?

- ....!

- nhờ đến đây mới biết là em ngủ gục đây!.

||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||

- suỵt, nhỏ tiếng thôi!

- đi thôi, anh đưa em đi đến chỗ này thú vị lắm

- nhưng đây là giờ làm việc, em không đi được, để khi khác đi Bạch Cẫn

Anh cười, nụ cười làm lay động mọi thứ xung quanh

- chủ quán cho phép rồi đó chứ!

Thế là cả hai người vẻ vẻ đi đến buổi hòa nhạc nỗi tiếng - nơi duy nhất chỉ dành cho những bậc thượng lưu, vì giá vé khá đắt đỏ, chẳng ai có thể bỏ ra số tiền lớn như thế chỉ để vào nghe mặc dù rất nhiều người đam mê loại hình nghệ thuật này

- em không vào đâu

- sao vậy? anh đã mua vé rồi

- nó...!nó đắt..

gấp 10 lần tiền lương tháng của em, em không vào được

Mặc cho cô có nói cách gì đi nữa, Bạch Cẫn vẫn muốn đưa cô vào trong vì anh biết tiết mục hôm nay có một số nghệ sĩ mà cô rất hâm mộ nhưng chưa có dịp nhìn cận mặt họ

Khắp đường đi và mọi nơi trong đây đều trang trí bởi những món đắt tiền, ngay cả bức tranh treo tường cũng đã có giá vài triệu USD.

Cô không tin vào mắt mình hôm nay lại có thể tận mắt chiêm ngưỡng điều tuyệt vời này

Khán phòng yên ắng, cô và anh ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn VIP mà anh đã sắp xếp trước đó.

Từ xa bước vào là một đôi tình nhân nhìn lãng mạn và sang trọng không kém.

Mọi người hình như rất kiên nễ người đàn ông đó, bất kể ra vào đều cuối người chào hỏi

Bỗng nhiên Bạch Cẫn đứng dậy, tiến đến trò chuyện trông rất vui vẻ

- anh hai, hôm nay anh cũng đến đây sao?

Hắn chỉ nhếch hàng chân mày lên tỏ ý gật đầu mà chẳng hề thốt ra lời nào.

Người phụ nữ quyến rũ cạnh bên cũng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi.

Trước mắt cô quả thật đúng là nhìn không lầm, đây chính xác là Bạch Niên Tử - đại thiếu gia - người duy nhất sẽ quản lý chuổi tập đoàn lớn của Bạch gia sau này.

Còn cạnh bên, không ai khác: người yêu mà Bạch Niên Tử yêu thương nhất - Vĩ Ngạ

Họ nói chuyện được một lúc lâu, sau đó ai về chổ náy, Bạch Cẫn lại gần và giới thiệu cho tôi biết về hai người lúc nãy.

Không cần anh giới thiệu thì tất cả những người ở ngoài đều đã biết rất rõ, chẳng qua là chưa thấy người bằng da bằng thịt mà thôi

Họ ngồi cạnh nhau, hắn có những cử chỉ rất ân cần đối với cô ấy, những lời đồn đại về hắn liệu có sai không? Hắn điềm đạm như thế kia mà?Đâu giống một tên chỉ biết ăn chơi, suốt ngày vô cảm lạnh lùng trái ngược hoàn toàn với em mình? Tôi nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra, dường như tôi bị cuốn vào những đống suy nghĩ hổn độn không lối thoát

- Tiểu Ái, em lạnh à? áo đây, em khoác vào đi

Bạch Cẫn cởi chiếc áo bên ngoài ra choàng lên người tôi, cảm giác này ấm áp lạ thường, chỉ duy nhất người đàn ông đầu tiên mang đến cảm giác gần gủi thế này cho tôi là anh.