Không Phụ Thê Duyên

Chương 20

Một đám nam nhân Ngu gia đang muốn tiễn Nhiếp Ngật ra khỏi phủ, không nghĩ tới ngay chỗ hành lang gấp khúc này lại gặp hai biểu tỷ đệ đứng nói chuyện

Bọn họ đều biết người Vệ Quốc công thế tử lần này đến cảm tạ là ai, dưới tình huống trong lòng nhau đều biết rõ ràng, nên chỉ có thể nửa minh bạch nửa hồ đồ, mặc kệ vì sao Nhiếp Ngật tự mình đến cửa, là thật lòng cảm tạ hay do mục đích khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của Ngu gia, người Ngu gia cũng không muốn tìm hiểu, coi như là tình huống khách sáo bình thường

Nhưng không nghĩ tới lại có thể gặp chính chủ tại đây, ít nhiều cũng có chút xấu hổ

Ngu Tòng Tín nhịn không được trừng mắt nhìn đệ đệ một cái

Ngu Tòng Liệt ủy khuất trong lòng, hắn làm sao biết được thời điểm này bọn họ sẽ đi ngang qua đây, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không giữ Hoắc Thù lại nơi này

May mắn, Nhiếp Ngật nhìn thấy Hoắc Thù, sắc mặt cũng không đổi, phảng phất như là người cứu hắn lúc ấy thật sự là Ngu Tòng Liệt, trấn lực cùng nhãn lực này thật sự làm cho người khác tán thưởng

"Nhiếp thế tử, vị này chính là biểu tiểu thư trong phủ, họ Hoắc" Ngu tam lão gia cũng trấn định giới thiệu

Hoắc Thù nhún người thi lễ cùng Nhiếp Ngật, giống như mới gặp lần đầu

Ánh mắt Nhiếp Ngật hơi dừng trên người nàng, nói: "Hoắc cô nương không cần đa lễ"

Hoắc Thù nhìn hắn một cái, nói qua với trưởng bối một tiếng, liền hướng Nam Hiên trai mà đi

Ngu Tòng Liệt vốn muốn dời bước, làm bộ đi cũng biểu tỷ, không biết vì sao không dám đành ngây ngốc đứng một bên

Chờ đến khi tiễn được vị Vệ Quốc công thế tử cao quý còn hơn hoàng tử ra khỏi cửa, Ngu Tòng Liệt mới nhẹ nhàng thở ra

Quay đầu Ngu Tòng Tín liền đánh một cái vào đầu Ngu Tòng Liệt, hận rèn sắt không thành thép nói, "Đầu óc ngươi nghĩ gì vậy? Thời điểm này mà đến tìm Tố Tố làm gì hả?"

"Đệ làm sao biết được mọi người lại đi qua nơi này" Vẻ mặt Ngu Tòng Liệt oan uổng

Ngu Tòng Tín liền tát hắn thêm một cái, xem ra đệ đệ này còn thiếu luyện tập, liền nói: "Hai ngày nữa đệ theo ta đi Kỳ Sơn"

Ngu Tòng Tín mở to hai mắt, kêu lên: "Đệ mới không đi Kỳ Sơn đâu, thất vất vả mới có thể ở nhà nửa năm nghỉ ngơi,  lần này phải nghỉ thật tốt! Tam ca, đệ muốn ở nhà, tuyệt đối không muốn đi vùng núi hẻo lánh kia ăn gió lạnh! Tuyệt đối không đi"

Ngu Tòng Tín khẽ cười nhìn hắn, sau đó thong dong xoay lưng rời đi

Vừa thấy nụ cười này của tam ca, Ngu Tòng Liệt liền biết mình phản đối vô hiệu, trong lòng ai oán vạn phần, không khỏi giận chó đánh mèo lên vị Vệ quốc công thế tử vừa đến cửa hôm nay, nếu không không do hắn, mình làm sao bị tam ca nắm được đuôi, thời gian nghỉ ngơi khó có được lại bị xách lên Kỳ Sơn tiếp tục thao luyện

Tuy rằng hoàn cảnh Kỳ Sơn không ác liệt như biên thành, nhưng cũng là một căn cứ huấn luyện của Ngu gia, cách Ngu Châu thành không xa, là một căn cứ khác mà con cháu Ngu gia tại Bình Nam thành thường đến tập luyện

Việc Vệ Quốc công thế tử đến cửa cảm tạ, làm Ngu gia oanh động trong ngắn ngủi, bất quá nhờ Nhiếp Ngật rời đi mà ổn định trở lại. Nhiều thế hệ Ngu gia ở tại Bình Nam thành, trừ ngũ phòng ở tại kinh thành, cùng Vệ Quốc Công phủ tại kinh thành cũng không có giao tình gì, cho nên Vệ Quốc Công thế tử đến cửa cảm tạ cũng như dệt hoa trên gấm, không hề ảnh hưởng gì đến Ngu gia

Qua mấy ngày, các nam nhân Ngu gia thật vất vả từ biên thành trở về lại lục tục đi Kỳ Sơn, cách mấy ngày thì trở về một chuyến, mỗi lần trở về mặt mày đều xám như tro

Hoắc Thù mỗi lần nhìn Ngu Tòng Liệt đều mang vẻ mặt hâm mộ

Ngu Tòng Liệt thở hổn hển nói: "Hâm mộ cái gì? Mỗi ngày ở vùng núi hẻo lánh đó ăn đất uống hôi, mỗi ngày đều phải bò lên bò xuống, khó chịu muốn chết. Thật vất vả từ biên thành trở về, còn chưa nghỉ ngơi được gì liền..."

Hoắc Thù đánh gãy lời oán hờn của hắn: "Nếu không hai chúng ta đổi với nhau?"

Ngu Tòng Liệt, "....Đổi gì? Ta còn mỗi ngày ăn đất uống hôi đây này"

Rồi tháng sáu cũng tới, hoa đào trên Đại Phong sơn nở đến rực rỡ, Ngu lão phu nhân mang theo nữ quyến Ngu gia lên Đại Phong sơn dâng hương, thuận tiện để các cô nương hái cánh hoa đào ủ rượu.

Hai tiểu hồ ly cũng được Hoắc Thù mang đi

Tiểu hồ ly được nuôi dưỡng tại Tùng Đào viện hai tháng, đặc biệt thân cận Hoắc Thù, mỗi khi nhìn thấy Hoắc Thù, đều thích đến trước nàng làm nũng, lông kia xù xù lên thành một khối đặc biệt đáng yêu, làm cho các cô nương yêu thích không rời tay, nha hoàn hầu hạ chúng nó càng cẩn thận, đối với chi phí ăn uống, quy cách của hai tiểu hồ ly còn hơn cả chủ tử Ngu gia

Tới Đại Phong sơn, sau khi mọi người cùng lão phu nhân dâng hương Phật Tổ, đến lúc nghỉ ngơi, Ngu lão phu nhân liền để các cô nương đi chơi, phân phó cho Ngu Giai: "Giai Giai nhớ chăm sóc tốt hai muội muội của con"

Ngu Giai mỉm cười lên tiếng

Sau Ngu lão phu nhân lại nói với cháu ngoại gái: "Ra bên ngoài, Tố Tố phải bảo vệ tốt biểu tỷ cùng biểu muội nhé"

Hoắc Thù lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Bà ngoại yên tâm, có con ở đây, Giai biểu tỷ cùng Thiến Thiến đều sẽ được an toàn"

Ngu Thiến cười hì hì nói: "Tổ mẫu người yên tâm, chúng ta đều rõ bản lĩnh của biểu tỷ, nên có biểu tỷ ở đây, tất nhiên sẽ không có việc gì". Nàng tuyệt đối tin tưởng bản lĩnh của Hoắc Thù

Các tức phụ Ngu gia ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn các tiểu cô nương, cho đến khi nghe các bà cháu nói chuyện, thiếu chút nữa phun trà ra ngoài.

Hoắc Thù từ nhỏ đã là hài tử hiếu động hoạt bát, hơn nữa sở thích còn tương đối đặc biệt, thích đi theo đám nam nhân múa đao luyện kiếm. Bất quá Ngu gia thịnh về võ học, các cô nương gia trước mười tuổi, học vài chiều cường thân kiến thể cũng không sao, nào ngờ nàng là nữ hài tử, khi luyện đến thương pháp của Ngu gia lại còn muốn tốt hơn so với các biểu ca biểu đệ, các vị lão gia Ngu gia mỗi khi thấy nàng tiến bộ thần tốc liền không nhịn được mà cảm khái, phải chi Hoắc Thù là nhi lang thì tốt quá rồi

Ngu lão phu nhân thấy cháu ngoại thích, trong lòng tuy thấy không ổn, nhưng nghĩ tuổi nàng dù sao vẫn còn nhỏ nên cũng không ngăn cản. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân so sánh Hoắc Thù giỏi hơn các nhi lang, làm cho các biểu ca biểu đệ không phục, khi luyện tập càng thêm nỗ lực

Các lão gia Ngu gia thấy thế đều vui mừng, trong bất tri bất giác liền xem cháu ngoại gái như là nhi lang, thao luyện đối xử bình đẳng

Chờ đến khi Hoắc Thù gần mười tuổi, nàng thoạt nhìn không khác biệt nam nhân Ngu gia là mấy, khi mặc nam trang vào thì đó chính là một nam hài tử. Không chỉ như thế, bởi vì dầm mưa dãi nắng, rốt cuộc cũng không được trắng trẻo tú lệ như các nữ tử khuê cát. Dung mạo mặc dù đẹp, nhưng không được bảo dưỡng, cứ như vậy dầm sương dãi nắng nên có vài phần thô ráp.

Nữ hài tử Ngu gia sau mười tuổi liền không thể tập võ nữa

Chờ đến khi Ngu lão phu nhân phát hiện cháu ngoại đã mười tuổi, đột nhiên tỉnh ngộ cháu gái đã bị  dưỡng thành bộ dạng gì rồi, lập tức lên tiếng không cho nàng lại đi theo các cửu cửu tập võ nữa, nên từ lúc đó nàng trở về khuê các bắt đầu học tập khuê học, thậm chí còn mời riêng ma ma chuyên môn giáo dưỡng dạy nàng lễ nghi quy củ

Qua mấy năm thời gian, Hoắc Thù rốt cuộc cũng lột xác, từ một người thường cải nam trang biến thành một tiểu thư khuê các mỹ mạo trắng trẻo, có thể nói nữ nhân mười tám tuổi liền đại biến. Nam nhân Ngu gia mỗi lần nhìn nàng, đều cảm thấy Ngu lão phu nhân có một loại năng lực biến hóa thần kỳ, bởi vì có thể dưỡng một tên tiểu tử giả trang thành một cô nương xinh đẹp đến như vậy

Đương nhiên các lão gia Ngu gia đều nhớ rõ diện mạo muội muội nhà mình, diện mạo kia của Hoắc Thù là của mẫu thân nàng truyền lại, thậm chí so với mẫu thân còn xuất sắc hơn vài phần. Sau khi các lão gia Ngu gia nhìn cháu ngoại gái được dưỡng đến càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng nhịn không được cảm khái.

Chỉ là, mặc dù Hoắc Thù bị giữ tại khuê phòng mấy năm, nhưng những việc nàng trải qua trước mười tuổi vẫn làm cho nàng so với các cô nương cùng tuổi thì đặc biệt hơn một ít. Ít nhất, một thân võ nghệ kia, cùng với sức lực đó, thì các nam nhân bình thường đều đánh không lại nàng, ra bên ngoài, gặp được cái gì nguy hiểm, chỉ cần nàng ở đó thì sẽ không có việc gì

Các vị phu nhân Ngu gia đều hiểu rõ lão phu nhân là muốn giáo dưỡng cháu ngoại gái thành một quý nữ thế gia hoàn hảo, làm cho Tĩnh An Hầu phủ bên kia không còn lời nào để nói. Nhưng tại một thời điểm nào đó, lại nhịn không để nàng tùy hứng, không quản thúc nàng

Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ tính tình của cháu ngoại gái mình là như thế nào, nên ngẫu nhiên vẫn mắt nhắm mắt mở để nàng tùy ý

Ba cô nương hứng trí bừng bừng đi ra phía sau Minh Giác tự hái hoa đào, tính mang về ủ rượu hoa đào

Tuy rằng đã qua tháng sáu, nhưng hoa đào trên Đại Phong sơn kỳ thật nở lâu hơn các địa phương khác, trên đầu cành vẫn còn nhìn thấy một mảnh đào sắc hồng, ba cô nương hái trong chốc lát, hơn nữa có nha hoàn trợ giúp, lập tức đã đầy một rổ

**********

Ngu lão phu nhân mang theo các con dâu cúng tiền nhang đèn, sau đó nghe trụ trì Minh Giác tự giảng kinh

Tổ tiên Ngu gia từ khi lập triều đã đi theo Thái tổ đấu tranh giành thiên hạ, lập công lao hãn mã, chỉ là nơi nào đánh giặc mà không có chém gϊếŧ, công lao đều là do con cháu Ngu gia dùng mạng đổi về, trên sa trường kia, không biết đã lưu lại bao nhiêu máu thịt của con cháu Ngu gia

Vì để hóa giải sát khí cùng sát nghiệp do các nam nhân Ngu gia đánh giặc tích lũy thành, cùng phù hộ bọn họ bình an, các vị phu nhân Ngu gia đều thường xuyên làm việc thiện, ở trong nhà cung phụng tượng Phật, thành kính ăn chay niệm Phật, mùng một ngày rằm mỗi tháng đều đến chùa dâng hương, cũng vì cầu phúc cho các nam nhân ở biên thành

Nghe xong trụ trù giảng kinh, Ngu lão phu nhân về lại thiện phòng nghỉ ngơi, đang muốn dò hỏi ba cô nương bên kia thế nào, liền thấy nha hoàn vội vội vàng vàng mà lại đây bẩm báo, "Lão phu nhân, Thù tiểu thư đánh Viên gia công tử"

Mọi người: "....."

Ngu lão phu nhân ngược lại trấn định hỏi: "Tố Tố vì sao đánh người"

"Viên công tử nói năng lỗ mãng, đùa giỡn vài câu với Thù tiểu thư, Thù tiểu thư liền động thủ" Nha hoàn nhanh nhẹn đáp

"Đáng đánh!" Ngu đại phu nhân mở miệng nói, nói xong liền dừng, dưới ánh mắt của mọi người, ra vẻ không có việc gì hỏi: "Thương thế của vị Viên công tử kia thế nào?"

"Nô tỳ không biết"

*******

Viên công tử bị thương cũng không nặng, chỉ là nửa khuôn mặt sưng thành đầu heo, cực kỳ tổn hại mặt mũi.

Viên đại phu nhân nhìn gương mặt tuấn tú của nhi tử bị đánh thành đầu heo, thật sự nổi giận, đùng đùng muốn đi tìm người Ngu gia, muốn Ngu gia cho một lời giải thích

Một cô nương gia, như thế nào có thể trực tiếp động thủ đánh người như vậy, có còn là cô nương gia hay không đây?

Nàng nghe nói Ngu gia có một biểu tiểu thư, truyện bên lề là biểu tiểu thư này sức lực lớn vừa đen lại vừa xấu, thích giơ đao múa kiếm, Ngu lão phu nhân cực kỳ sủng ái nàng, không kém hơn so với các thân cháu gái. Nàng đã từng gặp qua một lần, đen thì thật sự không đen, dung mạo cũng coi như xinh đẹp, ngôn hành cử chỉ cũng rất văn nhã, không thể nghĩ được là người vô pháp, lại còn động thủ đánh người, hơn nữa sức lực lại lớn như vậy, có thể thấy được lời đồn bên ngoài cũng có chút thật

Thấy mẫu thân muốn đi Ngu gia, Viên công tử lập tức giữ chặt nàng, "Nương đừng đi"

Viên đại phu nhân là người cưng chiều con cái, đặc biệt là đích ấu tử nuôi dưỡng bên người này, an ủi nói: "Đừng sợ! Người khác sợ Ngu gia, Viên gia chúng ta không sợ, chắc chắn làm Ngu gia cho câu trả lời"

Viên gia là danh gia vọng tộc ở Bình Nam thành không hề thua kém Ngu gia, con cháu thịnh vượng, hơn nữa trong triều còn một vị các lão, nếu so sánh Ngu gia thật ra còn kém hơn một chút. Cho nên Viên đại phu nhân mới nắm chắc như vậy, căn bản không sợ Ngu gia không cho câu trả lời

Nhưng Viên công tử làm sao có thể cho mẫu thân mình qua đó hưng sư vấn tội, vội nói: "Nương, việc này vốn là con sai, cô nương kia không sai..." Nói, nửa gương mặt bên kia đỏ lên, lẩm bẩm, "Cô nương kia cũng do con nói chuyện không đúng, nên mới động thủ"

Viên đại phu nhân thấy nhi tử thường ngày luôn giống hỗn thế ma vương nay lại nói năng yếu thế, trong lòng liền rớt lộp bộp