Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 8: Vận may đến (1)

An Vương nghe vậy bĩu môi nói:v"Mày nghĩ tao xấu thế chắc mặt tao đẹp trai thế này chắc chắn là con người nhất kiến trung tình không có một chân với kẻ thứ ba đâu".

Việt Anh nghe vậy khinh bỉ hắn một cái ánh mắt.bAn Vương thấy thế cáu nói: "Mày cứ mở to mắt mà nhìn tao công lược gái thế nào đây!".

Việt Anh không quan tâm hắn mà nhìn đồng hồ đã 8h rồi hắn rút ra điện thoại nhắn tin cho Hạ Linh: "Em dậy chưa?".

Đằng sau lưng Việt Anh, An Vương đứng nhổm nhìn trộm tin nhắn. "Ting" máy điện thoại Việt Anh vang lên tin nhắn phản hồi: "Em dậy từ 6h30' rồi ,anh bây giờ mới dậy à?".

Việt Anh nhìn dòng tin nhắn này mà ngượng, An Vương phía sau nhìn thấy thì cười to "ha ha" vỗ lưng Việt Anh cười nói: "Hoàng tử hỏi công chúa dậy chưa ai ngờ công chúa dậy trước hỏi lại hoàng tử dậy chưa".

Việt Anh đang ngượng không biết trả lời ra sao nghe thấy âm thanh của An Vương thì cáu nói: "Ai cho mày nhìn trộm thật vô duyên, cấm đấy!".

Nói xong Việt Anh liền nhắn: "À anh dậy từ lâu rồi hơi bận chút việc giờ mới nhắn tin được, sorry nha".

"Ting...anh nói gì thế chúng ta giờ còn phải xin lỗi nhau ư!" Hạ Linh nhắn.

"À ừ em nói đúng à thế em ăn chưa?" Việt Anh hỏi.

"Dạ em ăn rồi" Việt Anh nghe vậy hơi tiếc nhắn: "Anh định mời em đi ăn nhưng nếu em ăn rồi thì thôi để ngày mai vậy. À chiều nay em rảnh không?" .

"Ưm ...để xem nào. A! Chiều nay em phải đi xem phim với bạn" Hạ Linh nhắn.

Việt Anh nghe vậy liền hỏi gấp: "Là trai hay gái vậy?".

Hạ Linh nhìn dòng tin nhắn mà cười: "Sao vậy anh ghen lo bạn em là con trai à?".

Viêt Anh ngượng nhắn:b"À thì quan tâm em đơn thuần thôi mà!".

"Hì...anh dễ thương ghê được rồi em đi với bạn gái anh an tâm đi" Việt Anh nghe vậy mấy thở phào nhưng chưa an tâm nói:b"Nếu cần gì thì gọi anh".

"OK anh yêu" Việt Anh nghe câu này mà cảm giác như được kích thích vậy muốn tốc biến ngay đến phòng Hạ Linh hảo hải yêu thương một phen", cố kiềm chế bản thân lại, Việt Anh nhắn:"Vậy được rồi chúc em đi chơi vui vẻ, tối chúng ta chat tiếp".

Hạ Linh nghịch ngợm nhắn: "Oki anh yêu...chụt" kèm theo một biểu tượng tình yêu.

Việt Anh nhìn vậy chìm đắm trong hạnh phúc tưởng tượng cảnh mình và Hạ Linh hôn nhau. Bỗng dưng âm thanh của An Dương vang lên cắt đứt mạch cảm cúc của hắn: "Ê người anh em phần dưới của mày đang phản ứng kìa!".

Việt Anh nhìn xuống phần dưới bụng mình chỗ quần có một thứ lồi ra. Ngượng chín mặt Việt Anh vội lao vào toilet, sau 10' hắn đi ra mọi thứ lại trở lại bình thường. An Vương đánh giá nói: "Lâu vậy? Tao tưởng mày tính tự xử trong toilet luôn, nhìn bề ngoài thư sinh mọt sách vậy mà bên trong toàn dâm dục, đúng nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà".

Việt Anh nghe vậy ức chế vô cùng quát: "Ra ngoài!" .

An Vương nghe vậy vội giơ tay làm hòa, cười xuề nói: "Thôi cho tao ở lại, người ta nói học lí thuyết không bằng nhìn bằng mắt. Mày coi như giúp tao tương lai, tao nhìn trước để có kinh nghiệm tán gái".

"Mày mà có kinh nghiệm không biết hại đời bao nhiêu cô gái" Việt Anh nghe vậy nguôi bớt mỉa mai nói. 

An Vương lảng tránh chủ đề hỏi: "Thế chiều nay mày tính làm gì?".

Việt Anh bình tĩnh nhìn mặt trời đang lên đỉnh dần miệng nói: "Bắt đầu thay đổi con người bước trên con đường nhân sinh mới".

…..Một người đang đi trên đường, bỗng điện thọai trong túi kêu "Reng reng…" người này liền chán nản lướt nhẹ màn hình nghe: "Alo ai vậy?"

"Anh có phải Việt Anh phải không?" Âm thanh trong điện thoại vang lên .

Việt Anh cố giữ bản thân tỉnh táo nói: "Vâng đúng tôi là Việt Anh anh là ai vậy?".

"Tôi là nhân viên bên phía công ty Ảnh Star. Tôi thông báo cho anh một tin rằng anh đã được mời vào công ty để diễn" âm thanh bên kia vang lên. Việt Anh đang uể oải nghe vậy liền tỉnh người hẳn đang định hào hứng nói thì bỗng khựng lại suy nghĩ trong đầu: "Vô sự ân cần không đạo trích tức đạo tặc chắc chắn có vấn đề cần phải đề phòng. Sau khi suy nghĩ kĩ Việt Anh hỏi: "Nhưng tôi nhớ là mình có đăng kí xin việc ở công ty Ảnh Star đâu?".

Người kia dường như biết trước Việt Anh hỏi vậy nên khi Việt Anh vừa hỏi xong liền trả lời: "Anh có nhớ vị tổng giám đốc Trần mà anh gặp hôm nọ không?".

"Có! Sao vậy có chuện gì à?" Việt Anh trả lời.

"Hôm ấy cậu giúp ông ấy, ông ấy rất biết ơn muốn cảm ơn cậu nhưng cậu lại đi nhanh quá nên không kịp tạ ơn nên ông ấy đi điều tra tìm xem cậu ở đâu trong lúc vô tình chúng tôi biết được tin cậu đang cần tìm việc nên chúng tôi muốn mời cậu làm cho công ty ông ấy coi như tạ ơn chỉ đơn giản vậy thôi cậu đừng nghĩ nhiều" âm thanh kia trả lời.