Kiếm Vương Triều

Quyển 1 - Chương 9: Khất Mệnh

Lưu phái tu hành trong thiên hạ nhiều vô kể, mỗi người tu hành khi sinh ra lại có thể chất khác nhau nên trải qua mấy trăm năm đã xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật cấp độ Tông Sư có khả năng khai sơn lập phái, sáng tạo không biết bao nhiêu loại công pháp tu hành, khai sáng bao nhiêu loại phương pháp lợi dụng nguyên khí trời đất.

Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn của vương triều Đại Tần nghiên cứu phương pháp ngự kiếm đến mức gần như tận cùng, mà các tông môn của nước Sở, Đại Yên, Đại Tề lại đi theo một con đường khác, nghiên cứu phép luyện khí, phù lục... đến mức độ người tu hành bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí ở các quốc gia đã bị diệt vong như Hàn, Triệu, Ngụy, ngoại trừ hàng trăm phương pháp tu hành Mật Tông, thì phương pháp và công pháp tu hành của Nam Dương Đan Tông nước Hàn, Kiếm Lô nước Triệu, Vân Thủy Cung nước Ngụy cũng đạt tới độ cao mà ít môn phái trên thế gian có thể chạm tới.

Trong vô số những công pháp tu hành ấy, Cửu Tử Tàm Thần Công chắc chắn thuộc loại mạnh mẽ nhất, thần bí nhất.

Không ai biết lai lịch chính xác của nó, người ta chỉ kháo nhau rằng đó là công pháp tu luyện của U Đế hùng mạnh, vô địch thiên hạ, kẻ đã lập ra vương triều Đại U mấy trăm năm trước.

Thậm chí còn có lời đồn U Đế tưởng chừng vô địch lại đột ngột băng hà lúc chỉ mới ngoài năm mươi là do gặp phải vấn đề ngoài ý muốn khi tu luyện bộ công pháp này.

Người ta đồn đoán vậy bởi lẽ sau khi U Đế chết, bộ công pháp đó đã lần lượt rơi vào tay rất nhiều nhân vật tài năng siêu quần, nhưng tất cả bọn họ, kể cả kẻ-mà-ai-mà-cũng-biết-là-ai-đấy của vương triều Đại Tần đều không dám tu luyện nó.

Không ai dám tu hành nên khắp gầm trời có lẽ cũng không ai biết sức mạnh và sự kì diệu ẩn chứa trong đó.

Người ta chỉ căn cứ vào những thẻ tre ít ỏi còn sót lại từ thời vương triều Đại U mà biết được muốn tu tập môn công pháp này cần giết rất nhiều người, và khi chân nguyên của kẻ tu hành nó va chạm với chân nguyên của người khác sẽ phát ra âm thanh giống như hàng vạn con tằm đang ăn lá dâu.

Người tu hành đương thời đều tin rằng loại công pháp này không hề giống đa số ma công của Đại Tề có thể cướp đoạt chân nguyên người khác để tăng cường tu vi bản thân.

Vậy hiện tượng phát ra âm thanh hàng vạn con tằm ăn lá khi va chạm chân nguyên đối phương rốt cục có chỗ lợi gì, có ý nghĩa như thế nào?

Câu hỏi không lời đáp.

Cửu Tử Tàm Thần Công càng trở nên thần bí, đáng sợ.

Nhưng điều khiến Tống Thần Thư cảm thấy cực độ kinh hoàng không phải bản thân môn công pháp này, mà vì lão tưởng nó đã vĩnh viễn tiêu vong cùng người đó.

Người đó từng có rất nhiều môn khách.

Nhiều năm trước, Tống Thần Thư là một trong những gã đánh xe địa vị thấp kém chuyên đưa đón đám môn khách ấy.

Cửu Tử Tàm Thần Công vốn phải vĩnh viễn biến mất cùng cái chết của người đó giờ đây lại xuất hiện sờ sờ trước mặt Tống Thần Thư, mang theo vô số kí ức chôn chặt ở nơi sâu nhất trong lòng mà lão không bao giờ muốn nhớ lại, chúng giống như ngọn núi khổng lồ đang đè xuống, khiến lão không thể thở nổi.

Thân thể lão càng không cách nào nhúc nhích, chỉ run lên ngày một mạnh hơn.

Lão bắt đầu nhận ra câu chuyện đồn đại mấy ngày nay ở Trường Lăng hóa ra đều là sự thật.

......................

Đinh Trữ nhìn Tống Thần Thư, nhưng hắn không hề có ý dừng hành động của mình lại, ngón tay giống như đang vuốt ve mỗi nếp nhăn trên áo lão, cẩn thận chạm vào từng sợi chân nguyên đỏ rực lộ ra phía ngoài thân thể Tống Thần Thư.

Theo âm thanh như vô số con tằm ăn lá dâu, sợi chân nguyên bỗng dưng biến mất.

- Cảm thấy mùi vị của việc bán bạn cầu vinh ra sao? – Vừa làm, hắn vừa hỏi bằng giọng nghiêm túc, giống như thực sự muốn biết câu trả lời vậy.

Nghe vậy, rốt cục Tống Thần Thư đã tin vào suy đoán của mình, sự sợ hãi đẩy lão về lại với thực tại:

- Làm ơn đừng giết tôi.

Toàn thân lão ướt sũng mồ hôi, cố gắng giãy giụa cơ thể đã cứng ngắc, khàn giọng phát ra tiếng cầu xin.

- Thiếu nợ thì phải trả.

Đinh Trữ nhìn lão bằng ánh mắt thương hại:

- Mà lão ngẫm xem, ngoại trừ tính mạng, lão còn cái gì đáng giá để trả cho ta đây?

Cặp mắt Tống Thần Thư đã bị mồ hôi chảy vào làm nhòe đi, lão cố gắng trợn mắt, hấp tấp nói:

- Nếu ta có thể nói cho cậu một bí mật thậm chí quan trọng hơn mạng sống của chính ta, liệu cậu có thể tha mạng cho ta không?

Đinh Trữ hơi cau mày, hắn trầm ngâm mấy giây rồi trả lời:

- Được.

Đôi mắt Tống Thần Thư tức thì bùng lên ngọn lửa hy vọng, nhưng vẫn hơi do dự.

Đinh Trữ cười khẩy, nói:

- Lão cần nhớ thanh kiếm của người đó có tên là gì.

Ngọn lửa trong mắt Tống Thần Thư càng bùng lên dữ dội.

- Chuyện Lý Quan Lan bị giết năm xưa, người bán đứng hắn chính là Mộ Tử, hiện đã đổi tên thành Lương Liên.

Lão cố gắng dùng cái cổ họng đã khàn đặc của mình để công bố một trong những bí mật mà lão cho rằng quan trọng nhất.

Ánh mắt Đinh Trữ hơi sầm xuống.

Những cái tên quen thuộc đó nhắc nhở những khoản nợ lớn trong lòng hắn.

- Lương Liên à? Là đại tướng của Hổ Lang bắc quân, kẻ đã tích lũy đủ quân công, rất có hy vọng được phong hầu đó ư? – Lông mày Đinh Trữ nhíu chặt lại, lầm bầm như tự nhủ.

- Chính hắn. – Dục vọng cầu sinh trong lòng Tống Thần Thư ngày càng lớn, tuy lão phát âm vẫn rất khó khăn, nhưng tiếng nói đã rõ ràng hơn nhiều.

- Chỉ điều này thôi à? Chắc lão cũng biết dù lão không nói thì trước sau gì ta cũng điều tra ra, phải không? – Đinh Trữ lạnh lùng nhìn lão.

Tống Thần Thư khó nhọc nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.

Lão biết bí mật tiếp theo chuẩn bị tiết lộ chắc chắn sẽ làm thằng nhóc này thỏa mãn, nhưng Tống Thần Thư cũng hết sức rõ ràng, chỉ cần một người khác biết nó xuất phát từ miệng lão, vậy thì hậu quả tương lai lão phải nhận sẽ thê thảm hơn bây giờ hàng chục lần.

- Lâm Chử Tửu vẫn chưa chết. – Lão vừa nhìn Đinh Trữ bằng ánh mắt van xin, vừa khàn khàn nói.

Đinh Trữ run lên, khuôn mặt hắn đã mất hẳn sự bình tĩnh vốn có, vội vàng hỏi lại:

- Lão vừa nói cái gì?

- Hắn đang bị giam trong căn phòng ở nơi sâu nhất trong thủy lao.

Tống Thần Thư cảm thấy trái tim mình sắp nhảy khỏi cổ họng rơi ra ngoài:

- Nghiêm thừa tướng muốn moi lấy một số bí mật tu hành từ miệng hắn nên vẫn chưa chịu giết. Những người khác đều nghĩ rằng hắn đã chết, thậm chí bọn Lý thừa tướng và Dạ Ti Thủ cũng không biết điều này.

Khuôn mặt Đinh Trữ đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn im lặng một lúc rồi hỏi tiếp:

- Vậy sao lão biết?

Tống Thần Thư không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Vì mãi vẫn không moi được điều gì từ miệng hắn nên Nghiêm thừa tướng nghĩ tới một vài biện pháp, ông ta cho người giả bộ cướp ngục, trong số đó có vài kẻ là người quen cũ của Lâm Chử Tửu.

- Lão cũng là người quen cũ của Lâm Chử Tửu, nhưng đáng tiếc hắn không biết các người đều là tay sai của Nghiêm thừa tướng. – Vẻ mặt Đinh Trữ vẫn hết sức bình thản – Sau đó thì sao?

Tống Thần Thư khó nhọc nói:

- Không hiểu sơ hở chỗ nào mà Lâm Chử Tửu không bị mắc lừa.

- Tính cách hắn còn cẩn thận hơn Nghiêm thừa tướng, sao dễ mắc lừa thế được? – Đinh Trữ hơi cúi đầu, nói khẽ - Bây giờ cuộc sống của hắn chắc cũng không thoải mái gì.

Tống Thần Thư không biết nên tiếp lời thế nào, lão đành im miệng.

Đinh Trữ không buồn liếc lão, hắn hỏi tiếp:

- Hết rồi à?

Tim Tống Thần Thư lại đập thình thịch.

Giọng điệu đối phương cho thấy hắn vẫn chưa hài lòng.

- Tôi... – Lão run rẩy nói ra bí mật quan trọng cuối cùng – Cô Sơn Kiếm Tàng trong truyền thuyết có lẽ thực sự tồn tại trên đời, hơn nữa hầu hết manh mối dường như đang nằm trong tay Bạch Sơn Thủy của Vân Thủy Cung.

- Cô Sơn Kiếm Tàng ư?

Đinh Trữ giật mình, đây là một tin tức bất ngờ mà hắn không nghĩ có thể moi được.

Theo truyền thuyết, Cô Sơn Kiếm Tông là một môn phái cực kì mạnh mẽ và bí ẩn, không ai biết nó bắt đầu và biến mất ra sao, nhưng người ta đồn rằng môn phái này vẫn lưu lại trên đời một kho báu bí mật, bên trong cất giấu rất nhiều bảo bối.

Ngoại trừ một số công pháp tu hành đã thất truyền, trong đó còn có linh dược và tài liệu luyện khí quý hiếm vốn tuyệt tích bên ngoài.

Theo những đồ vật có liên quan đến Cô Sơn Kiếm Tông bị phát hiện ngày một nhiều, người tu hành trong thiên hạ đã khẳng định sự tồn tại của nó và bảo tàng bí mật là chính xác, nhưng rốt cuộc nó nằm ở đâu thì vẫn không ai biết.

- Tại sao lão biết? – Ánh mắt Đinh Trữ sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thần Thư rồi hỏi.

- Từng có người của Thần Đô Giám mang mấy mảnh vỡ ngọc giản đến kho Kinh Sử giám định, chữ viết trên đó rất kì lạ, sau khi tra xét rất nhiều thư tịch cổ, chúng ta nhận ra đó là thứ văn tự riêng biệt chỉ có ở Cô Sơn Kiếm Tông.

Giọng nói Tống Thần Thư trở nên dồn dập:

- Hơn nữa ta còn âm thầm tìm hiểu và biết được người của Thần Đô Giám từng giao tranh với dư nghiệt Vân Thủy Cung, họ xác nhận trong tay đám dư nghiệt này còn nắm giữ rất nhiều mảnh vỡ nữa.

Đinh Trữ im lặng.

Dù người tu hành của Vân Thủy Cung và Kiếm Lô đang ẩn nấp rất kĩ, nhưng chỉ cần bỏ công tìm kiếm là có thể lần ra một số manh mối.

- Còn gì nữa không?

Mấy chục giây sau, Đinh Trữ lại nhìn Tống Thần Thư và hỏi tiếp.

Tống Thần Thư nhìn lại hắn bằng ánh mắt bất lực, trong đầu trống rỗng, lão thật sự không biết mình còn bí mật nào đủ sức nặng nữa.

- Tốt lắm.

Đinh Trữ nhìn vẻ mặt Tống Thần Thư, gật đầu một cách hài lòng rồi cúi xuống, ghé sát tai lão thì thầm:

- Vậy lão có thể yên tâm mà chết rồi đó.

Đôi mắt Tống Thần Thư trợn ngược lên, lão không thể tin nổi điều vừa nghe.

Một luồng kình khí nhẹ nhàng đâm vào tâm mạch lão, cắt đứt một vài mạch máu quyết định đến sự sống con người.

- Mày....

Lão không thể tin vào sự thật tính mạng mình phải chấm dứt như vậy, bàn tay đã cứng lại không biết lấy đâu ra sức mạnh túm chặt lấy vạt áo Đinh Trữ.

- Rất ngạc nhiên tại sao ta không làm theo lời hứa tha cho lão, đúng không?

Đinh Trữ nhìn vào đồng tử đã ngày càng mở rộng của lão, nói khẽ:

- Lời nói của người đó là thứ đáng tin nhất thiên hạ, nên lão nghĩ rằng đệ tử của ông ấy cũng nhất định sẽ biết giữ lời như vậy.

- Đáng tiếc, ông ấy đã chết rồi, mấy nguyên tắc đạo đức ấy còn có giá trị ước thúc sao? - Đinh Trữ hờ hững gỡ ngón tay Tống Thần Thư, nói tiếp.

Tống Thần Thư nghe xong, ngọn lửa giận dữ vì bị lừa gạt bùng lên trong lòng, nhưng lão cũng nghe được âm thanh ặc ặc quái gở phát ra từ chính cổ họng mình.

Đó là hơi tàn cuối cùng của lão.

Mang theo sự hối hận vô tận, lão đứt hơi bỏ mạng.