Kiếm Vương Triều

Quyển 5 - Chương 30: Tiếng chuông ở Tiên Phù Tông

Dịch: Mink

Biên: trongkimtrn

Tin tức truyền đi luôn phải mất thời gian.

Tại Trường Lăng, dù không ai dám chặn chim câu đen hoặc ưng đen đưa tin, nhưng vì là tin mật, việc truyền thư đi, giải mật, xử lý và đưa tin về, phải qua nhiều khâu như thế nên thời gian tiêu tốn càng nhiều.

Cũng giống như việc hoàng hậu đã đoán trước sẽ có biến cố ở Đại Phù thủy lao nhưng vẫn thua Cửu Tử Tằm. Lý do là vì chênh lệch một chút thời gian đó.

Điều khiến hoàng hậu càng thêm tức giận là bà ta đã nếm trải cảm giác bị người thân phản bội.

Trong khi từng cỗ sức mạnh vô cùng lớn từ trên vọng lâu đánh xuống trong thành Trường Lăng và thu gặt vô số mạng người tu hành, và khi rất nhiều người tu hành đang được điều chuyển đến biên cảnh Ô Thị, thì nơi vương đô Đại Yên xa xôi, những người ở đây mới vừa biết được những chuyện đã phát sinh ở Trường Lăng.

Trong một gian giảng đường của Tiên Phù Tông, Trương Nghi xếp bằng trên chiếu tại cuối lớp.

Hắn đã quen ngồi ở vị trí kém cỏi nhất này, vi hắn nghe không hiểu những kiến thức về phù đạo của giáo viên Tiên Phù Tông dạy.

Một chỗ không hiểu thì chắc chắn không theo kịp.

Hắn cũng đã quen với ánh mắt khinh bỉ của những bạn học xung quanh.

Hành động này không chỉ bởi vì hắn vẫn mãi không thể tiến cảnh, mà còn bởi vì hắn là người Tần.

Sau khi vương triều Đại Tần diệt Hàn, Triệu, Ngụy, tất cả các nước còn lại đều mang địch ý với Tần. Đặc biệt là ở hội minh Lộc Sơn, nước Tần đã trở thành công địch của thiên hạ.

Hôm nay, Trương Nghi phát hiện bạn học quanh mình hơi khác lạ. Thậm chí người giáo viên nhìn hắn cũng hơi khác so với bình thường.

Trương Nghi vốn theo không kịp so với cả lớp, hơn nữa lại đang cảm thấy hoang mang nên hắn càng thêm hồ đồ.

Chính vì thế khi tiết học kết thúc, người giáo viên hỏi Trương Nghi và một bạn học khác vài vấn đề đơn giản thì hắn đều không trả lời được.

Rất nhiều người đều không hiểu tại sao Trương Nghi có thể vào học ở đây. Cả người giáo viên đang dạy hắn cũng vậy.

Người này nhìn thấy Trương Nghi đang xấu hổ thì lắc lắc đầu, hỏi thêm một vấn đề:

― Câu hỏi đơn giản như vậy mà trò còn không trả lời được. Vậy trò có biết sư đệ Đinh Ninh của mình đã làm ra việc gì ở Trường Lăng hay không?

Trương Nghi sững sỡ một lúc, nhưng lại không xấu hổ cúi đầu nữa mà theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng hỏi:

― Sư đệ Đinh Ninh làm sao?

― Hắn đã là người tu hành trẻ nhất trong lịch sử đạt đến Ngũ Cảnh.

Người giáo viên nhìn thật kĩ Trương Nghi, dừng một chút rồi mới tiếp tục:

― Sau khi hắn vào Ngũ Cảnh, lập tức khiêu chiến người cung nữ bên cạnh hoàng hậu có tu vi tiếp cận Lục Cảnh đỉnh phong. Chắc trò cũng đã gặp qua cung nữ đó ở kiếm hội Mân Sơn. Hắn đã thành công, trong trận quyết đấu công bằng mà giết chết người cung nữ đó.

Những bạn học ở đây đều đã biết chuyện này, nên ánh mắt của bọn họ nhìn hắn bao hàm rất nhiều tâm tình. Còn Trương Nghi, nghe được những lời này thì run rẩy cả người, bờ môi cũng run run.

― Lão sư... Chuyện này... ― Hắn vui mừng đến mức không nói nên thành câu.

― Thiên Mệnh tụ tại Trường Lăng. Những năm gần đây thiên hạ đều phải công nhận tài tuấn hàng đầu đều xuất từ Trường Lăng. Nhưng cùng có xuất thân từ động Bạch Dương, tại sao chênh lệch giữa hai người lại lớn đến như vậy? Một người khiến cho kẻ khác khó mà với tới, một người lại là...

Người giáo viên chỉ mới nói đến đây, câu khẩu nghiệp còn lại chưa xong thì đã khó thể khống chế được lửa giận của mình. Lão quơ quơ tay áo rồi lập tức đi ra khỏi giảng đường.

Lão đã nhịn được để không nói ra những lời thô tục, nhưng như thế thì có khác gì đâu.

Không ai an ủi Trương Nghi.

Đa số ánh mắt khi nhìn hắn lại thêm phần tức giận.

Bởi vì lúc này hắn không hề tỏ ra xấu hổ chút nào mà lại đang vô cùng vui mừng, sung sướng.

Người ta có ưu tú thế nào thì cũng đâu phải là ngươi, dù cho người đó là sư đệ của mình thì sao chứ?

Hoặc là người này bẩm sinh đã nhu nhược, căn bản không thể trở thành người tài giỏi.

Một thiếu nữ xinh đẹp đứng lên, tức giận liếc nhìn Trương Nghi, đang chuẩn bị rời khỏi giảng đường.

Cô không phải học sinh ưu tú nhất ở đây, cũng không phải người có tu vi hay ngộ tính cao nhất, nhưng thân phận lại cao quý nhất.

Cô là Mộ Dung Tiểu Ý, dì nhỏ* của cô đang là hoàng hậu của vương triều Đại Yên.

(*) Người biên: nguyên văn "tiểu cô".

Tại trong dòng tộc hoàng hậu và hoàng thân quốc thích, vì được hoàng hậu vô cùng yêu thích nên có thể coi cô ấy là công chúa đương triều cũng không sai.

Hơn nữa, hoàng hậu sinh ra ba hoàng tử, nhưng lại không hề sinh được một cô công chúa nào.

Nhờ thân phận như thế, ngày thường luôn là giáo viên là người ra khỏi lớp đầu tiên rồi đến phiên cô là người thứ hai, sau đó mới đến những người còn lại.

Cô yêu hay ghét ai cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của những học sinh khác ở trong lớp.

Khi cô ấy đứng dậy, không thèm nhìn Trương Nghi thì các học sinh khác cũng đồng loạt đứng dậy và làm như thế.

Nhưng đúng lúc này, từ trong núi vang vọng một tiếng chuông ngân.

Mộ Dung Tiểu Ý giật mình.

Tại trong hiểu biết của cô, ở Tiên Phù Tông thì tiếng chuông này chưa bao giờ xuất hiện.

Các học sinh đi đằng sau cô cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bọn họ đã được người giáo viên nói ra đáp án. Đó là có người muốn "Sấm sơn".

Chuyện này nghĩa là kẻ đó muốn công khai khiêu chiến tông môn.

Nhưng đây là Tiên Phù Tông, môn phái mạnh nhất nước Đại Yên. Ai có năng lực lớn như vậy để dám công khai khiêu chiến?

Không cần hỏi nhau, tất cả mợi người ở khắp bốn phía đều hội tụ đến chỗ đó, nơi mà người khiêu chiến đang đứng.

Tất cả mọi người trong Tiên Phù Tông đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cánh cổng môn phái dưới chân núi.

Trương Nghi vẫn như bình thường là đi theo đám học sinh này ở vị trí cuối cùng.

Hắn rất vui vẻ, khiếp sợ vì "Tiểu sư đệ" dám làm chuyện như thế, vui mừng vì "Tiểu sư đệ" đã thành công và hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo vì "Tiểu sư đệ", nhưng không mấy ai biết hắn đang rất khó nghĩ.

Nơi đây là đất Yên, không ai tận mắt nhìn thất Tiết Vọng Hư chết đi như thế nào tại kiếm hội Mân Sơn. Chính vì thế không ai có thể hiểu tâm tình của hắn bây giờ.

Bản năng dẫn hắn đi xem náo nhiệt nhưng tâm tính đang lẫn lộn giữa vui mừng và buồn khổ mà không thể tự kiềm chế. Hắn không biết lúc nào mình mới có thể trở về Trường Lăng để đi thăm mộ Tiết Vọng Hư.

Và... khi nào mới gặp lại tiểu sư đệ.

Một tiếng hô vang tại cửa sơn môn như sóng triều lan tràn về phía sau.

Bỗng nhiên Trương Nghi bừng tỉnh.

Ở ngay gần phía trước, Mộ Dung Tiểu Ý cũng kinh ngạc hét lớn.

Bởi vì không ai ngờ được, kẻ khiêu chiến khiến làm cho rất nhiều sư trưởng Tiên Phù Tông đều cực kỳ trọng thị lại là một người thiếu niên xấp xỉ tuổi của bọn họ.

Thiếu niên này không cao, khuôn mặt bình thường, sắc mặt vàng như sáp khiến người ta nghĩ y có cuộc sống rất kham khổ.

Y mặc áo vải màu lam, đi giày vải đen, nhìn qua có chút câu nệ nhưng vẫn kiên định đứng ở trước cửa Tiên Phù Tông.

― Rốt cuộc y là ai?

Mộ Dung Tiểu Ý có thân phận rất cao nên cô không chỉ quen biết những bạn học cùng khóa với mình.

Ngay sau khi cô vừa hỏi xong, thì một gã trông như một giáo viên trẻ tuổi của Tiên Phù Tông đứng bên cạnh đã trả lời:

― Người của Hoàng Thiên Đạo Môn.

― Hoàng Thiên Đạo Môn?

Mộ Dung Tiểu Ý và vài người học sinh đứng bên cạnh nghe vậy thì ngẩn người. Trong ấn tượng của bọn họ, Hoàng Thiên Đạo Môn chỉ là một tông môn nhỏ, không có tiếng tăm gì.

― Y đã đánh sư huynh Phong Ngọc trọng thương chỉ với một đòn.

Người tu hành trẻ tuổi này hơi khó khăn nuốt nước bọt, sau đó nói tiếp:

― Hoàng Thiên Đạo Môn có chút ân oán với môn phái chúng ta.