Kim Chủ, Cưng Ra Đây!

Chương 29

“Tiểu Minh! Tiểu Minh?” Thái Bao cuộn một quyển tạp chí lại quơ quơ trước mắt Minh Tiêu, “Nghĩ gì thế? Gọi cậu nửa ngày mà chẳng í ới gì cả.”

“À, không nghĩ gì hết.” Minh Tiêu xoa xoa viền mắt, đứng dậy khỏi ghế sa lông, cầm điện thoại di động lên nhìn qua rồi cau mày nói: “9h40 rồi sao?”

“Ừ, cứ tưởng cậu tới trung tâm thể hình, ai dè cậu lại ngồi ngẩn ra ở chỗ này.” Thái Bao nói tiếp: “Không đi mau lát nữa nhóc Thần Hựu kia lại chạy tới tóm cổ cậu bây giờ. Sao thế? Có tâm sự à?”

“Có sao?” Minh Tiêu hỏi.

“Phí lời, bây giờ đầy mặt cậu đều viết bốn chữ lớn.” Thái Bao điểm điểm trên mặt chính mình: “Tôi-Có-Tâm-Sự.”

“Không phải đâu.” Minh Tiêu qua loa mà xua xua tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?” Thái Bao tiến lên một bước, thu hồi giọng điệu đùa giỡn vừa nãy, “Hai hôm trước tôi đã cảm thấy cậu là lạ rồi, cảm giác chẳng còn nhiệt tình như mọi khi nữa.”

“Không có chuyện gì đâu.” Minh Tiêu cúi đầu nhét khăn mặt vào trong túi xách, “Có lẽ là người hơi mệt thôi.”

“Mệt thì không phải trạng thái như thế này, cậu đừng lừa tôi.” Thái Bao nói: “Tiểu Minh, có việc thì đừng giấu trong lòng, nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu. Dù tôi không giải quyết được thì chẳng phải còn anh Niệm sao, bên trên còn có Quý tiên sinh nữa mà.”

“Không có gì đâu!” Giọng Minh Tiêu hơi cao lên, động tác sắp xếp đồ đạc cũng dừng lại, “Thật sự không sao hết, Thái Bánh Bao, cậu đừng lo. Ai mà chẳng có lúc tâm trạng tụt dốc chứ? Tôi sẽ tự điều chỉnh.”

Thái Bao lấy túi xách của anh qua một bên, “Nếu thật không sao thì cậu sẽ không bày ra vẻ mặt này.”

Minh Tiêu giương mắt, mấy ngày ngủ không ngon, ban ngày công việc lại nhiều, trong mắt anh đã hiện lên tơ máu.

“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc có chuyện gì.”

“Thật sự không…”

“Anh Tiêu!”

Đúng lúc này Thần Hựu xuất hiện ở cửa, tinh thần xán lạn cười nói: “Hôm nay anh Tiêu muốn lén làm biếng sao?”

Minh Tiêu lấy cái túi lại, kéo khóa kéo lên, làm bộ thoải mái: “Đi ngay đây.”

Thái Bao không muốn nói quá nhiều trước mặt Thần Hựu, lập tức vỗ nhẹ lên vai Minh Tiêu một cái, lớn tiếng nói: “Thấy tôi nói chuẩn chưa, cậu không đi kiểu gì Thần Hựu cũng tới bắt người, cậu còn không tin!”

“Tụi anh mới nói về em hả?” Thần Hựu chạy vào giúp Minh Tiêu cầm túi, “Anh Tiêu, sao hôm nay anh đến muộn vậy?”

“Cậu ấy không đến muộn, tại mấy nay mệt nhọc nên vừa nãy nghỉ ngơi một lát thôi.” Thái Bao nói.

“À.” Minh Tiêu gật đầu, không phát hiện giọng của mình trầm hơn so với với bình thường rất nhiều, “Đi thôi, mau tới trung tâm thể hình.”

“Anh không đi.” Thần Hựu đột nhiên lên tiếng.

Minh Tiêu và Thái Bao đồng thời nhìn về phía anh.

Thần Hựu thả túi xách của Minh Tiêu lại trên bàn, tiến đến trước mặt anh, giơ tay định chạm lên trán anh, ánh mắt đầy thân thiết: “Anh Tiêu, anh không thoải mái ở đâu hả?”

Minh Tiêu đang khổ não vì cậu, hành động thân mật này của cậu nhất thời khiến cả người anh không dễ chịu, muốn lui về phía sau nhưng sau lưng lại là bàn làm việc rộng lớn, cơ bản là anh chẳng thể lui được nữa.

“Không, anh vẫn khỏe.” Minh Tiêu nhẹ nhàng đẩy Thần Hựu ra một chút. Thần Hựu vội bắt lấy tay anh, “Em dẫn anh đi khám bác sĩ.”

Phản ứng của Thần Hựu đến cả Thái Bao cũng cảm thấy quá mức khoa trương, “Ôi đừng, cậu ấy chỉ hơi mệt chút thôi, không đáng phải đi gặp bác sĩ đâu. Thế này đi, cậu là huấn luyện viên thể hình của Tiểu Minh mà, buổi sáng có cần luyện tập hay không, luyện như thế nào cậu nói một cậu là xong. Nếu cậu muốn cho Tiểu Minh nghỉ ngơi cũng được nữa là. Có điều hôm nay bên chỗ Diêu Diệp có cái hoạt động, ầy, chắc sẽ ồn lắm, hay là hai người qua trung tâm thể hình đi, bên ấy yên tĩnh mà còn có sô pha nữa.”

Minh Tiêu quay đầu lại nhìn Thái Bao: “Không cần nghỉ đâu, tôi không sao.”

Thần Hựu lại kéo tay anh đi ra ngoài: “Anh Tiêu, việc này anh phải nghe lời em, em là huấn luyện viên của anh đấy!”

Minh Tiêu thở dài, đi theo Thần Hựu vào thang máy, anh cứ tưởng rằng cả hai sẽ vào thang máy thông thường để đến trung tâm thể hình ngồi cho hết thời gian, không nghĩ tới Thần Hựu lại trực tiếp kéo anh đến bên cạnh thang máy chuyên dụng.

“Sô pha bên trung tâm thể hình làm sao mà ngủ được?” Thần Hựu nói: “Muốn ngủ thì phải ngủ một giấc thật ngon, trên kia vừa hay có gian phòng nghỉ ngơi.”

“Trên kia?” Minh Tiêu cứng ngắc cả người, cửa thang máy mở ra cũng không chịu đi vào.

Thần Hựu lập tức giải thích: “Không phải phòng làm việc của Quý tiên sinh đâu, là phòng nghỉ riêng của em. Trợ lý cũng có khi phải ở lại qua đêm mà, anh Từ Phàm đã sắp xếp riêng cho em một phòng rồi.”

Minh Tiêu nửa tin nửa ngờ, thang máy chậm rãi dịch chuyển lên, đến tầng cao nhất mới dừng lại.

“Phòng nghỉ của em nằm cùng tầng với phòng làm việc của Quý tiên sinh hả?”

“Đừng lo lắng, sẽ không gặp đâu.” Thần Hựu nói: “Sáng nay Quý tiên sinh không ở đây.”

Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, thảm trải nền tựa hồ đã hút đi tất cả mọi tiếng vang. Thần Hựu dẫn Minh Tiêu tiến vào một gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đó là một căn phòng sạch sẽ và thoáng mát, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào khiến cả không gian như sáng bừng lên.

Thần Hựu đẩy ra một cánh cửa nhỏ, “Anh Tiêu, bên trong chính là phòng ngủ. Chăn và ga trải giường đều sạch sẽ, anh vào nằm một lát đi, phòng xép này là của em, sẽ không có ai vào quấy rầy đâu.”

Minh Tiêu đi tới bên giường, thấp giọng nói câu “Cảm ơn”. Mà Thần Hựu chỉ “roẹt” một tiếng kéo rèm cửa sổ lại, không nghe thấy lời nói ấy.

“Anh mau ngủ đi, lát em sẽ mang một ly nước bỏ vào đây.” Thần Hựu nói.

Minh Tiêu hơi cảm thấy lúng túng, khẽ hỏi: “Anh ở đây sẽ không ảnh hưởng tới em chứ?”

“Không đâu.” Thần Hựu cười: “Vừa hay em cũng muốn làm biếng một chút, anh ngủ trong này đi, em chơi game ngoài kia.”

“Ừ.”

Thần Hựu đi ra ngoài, rón rén đóng cửa lại, lúc này Minh Tiêu mới nằm lên giường, kéo chăn bao kín lấy mình.

Sau đêm mưa ấy, anh gần như chẳng thể ngủ ngon một giấc nào, trong đầu cứ suy nghĩ lung ta lung tung, hệt như bản thân đã phát điên rồi vậy.

Chuyện mà anh phải cân nhắc rất nhiều, nhiều nhất chính là nên xử lý phần tình cảm vẫn luôn cất giấu trong tim này thế nào.

Thần Hựu và Quý tiên sinh không phải loại quan hệ đó, đây là niềm vui bất ngờ. Nhưng dù vậy thì Thần Hựu cũng không phải của anh.

Nghĩ lại chuyện trong thời gian qua, kỳ thực được làm bạn bè bình thường với Thần Hựu là điều rất tốt rồi, tiến thêm một bước nữa thì có thể trở thành anh em thân thiết lại càng tốt hơn.

Mà loại sinh vật như con người chung quy sẽ chẳng biết thỏa mãn.

Ngày đó trong màn mưa như trút nước, Thần Hựu che chở cho anh, lo lắng cho anh, sau khi về nhà liền nhanh chóng bắt anh ngâm nước nóng dù cậu còn ướt hơn, sau đấy lại còn mặc quần lót của anh…

Những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể ấy hội tụ lại, đánh tan đi những ý nghĩ chỉ làm bạn bè, chỉ coi nhau như anh em của Minh Tiêu.

Anh còn muốn tiến thêm một bước nữa.

Minh Tiêu nhắm mắt lại, kéo chăn lên tận lỗ mũi, che ngang nửa khuôn mặt.

Người đứng bên vách núi, chỉ cần khẽ tiến lên một bước nữa thôi sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.

Bước đi này, phải bước như thế nào đây?

Thái Bao nói gần đây anh không vui vẻ và nhiệt tình giống trước kia, miệng anh thì không thừa nhận chứ tâm lý thì rõ ràng hơn bất kì ai.

Phải, anh không có gì để hăng hái năng nổ nữa.

Bởi vì anh có người trong tim rồi.

Những năm gần đây trải qua vừa bận rộn lại cũng rất đơn điệu, công việc là kí thác duy nhất của anh, muốn làm diễn viên giỏi, muốn dựa vào bản lĩnh để được nhận vai chính trong phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình, những chuyện khác anh vẫn chưa từng nghĩ quá nhiều.

Khi Niệm Hàm thay cái người vẫn luôn giấu mặt kia đưa ra lời mời, anh cũng từng rất do dự, sâu trong nội tâm Minh Tiêu không đồng ý loại “giao dịch” này, thế nhưng một khi nghĩ tới hiện thực, anh chỉ sợ nếu như cự tuyệt, bỏ lỡ, liệu tương lai có còn cơ hội nào nữa hay không?

23 tuổi, anh đã không phải là thiếu niên 18 tuổi mới vào nghề nữa.

Quyết định chấp nhận cuộc giao dịch này liền mang ý nghĩa anh sẽ phải bỏ qua một vài thứ, ví như tôn nghiêm, ví như tự do. Dùng những thứ này để giành lấy cơ hội nổi danh thì có đáng hay không? Mỗi lần nghĩ tới chuyện này Minh Tiêu đều sẽ cho ra một kết luận khác nhau.

Lúc mà tâm trạng vui vẻ sẽ cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả, chẳng phải mọi người đều như vậy đó sao, cũng không phải được cho cơ hội liền có thể thành công, có tài nguyên cũng phải dựa vào thực lực và nỗ lực mới được. Khi bản thân chìm trong tiêu cực anh lại nghĩ, không đáng, nếu như để thành công mà phải bán mình đi, vậy bản chất của chính sự thành công đó đã là thất bại rồi.

Nhưng dù cho có lâm vào trạng thái tiêu cực thì anh cũng không biểu lộ ra sự mất mát này, mà mỗi ngày anh sẽ nghiêm túc hoàn thành lịch trình được sắp xếp, tuyệt đối không lười biếng trì hoãn.

Nguyên nhân không phải gì khác, chẳng qua là nếu đã tiếp thu thì sẽ không có đường lui, vậy anh nhất định phải làm tốt.

Bằng không đã bán đi chính mình thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nhưng bây giờ, sự nhiệt tình ấy đã biến mất.

Khi Minh Tiêu ý thức được tình cảm của mình đối với Thần Hựu là tình yêu thì anh cũng hối hận rồi.

Nếu như thời gian có thể chảy ngược, anh nhất định sẽ không gật đầu với vị kim chủ giấu mặt kia, sẽ không dễ dàng ‘bán’ đi tương lai của chính mình.

Chẳng phải là tạm thời không nổi tiếng thôi sao? Cố gắng kiên trì thêm mấy năm nữa, không chừng sẽ có cơ hội mới. Chẳng phải Trình Hạo cũng đợi được cơ hội tới đó sao?

Lui mười ngàn bước mà nói, dù mãi chỉ có thể là diễn viên bé nhỏ chuyên đóng vai quần chúng thì cùng lắm anh không làm diễn viên nữa, đổi nghề làm gì mà sống không nổi cơ chứ?

Tại sao lại có thể qua loa bán mình cho một kẻ mà ngay cả mặt mũi đều chưa từng thấy?

Minh Tiêu cuộn người lại trong chăn, giống như mỗi buổi tối của mấy ngày gần đây vậy.

Ban ngày anh rất ít lộ ra vẻ khác thường, mà khi màn đêm buông xuống, anh sẽ xé đi lớp ngụy trang ấy, anh sẽ như một đứa trẻ bất lực và mờ mịt, sẽ vì phạm lỗi mà ảo não, không biết tương lai phải làm sao bây giờ.

Nếu như không có ‘bản hợp đồng’ ràng buộc vô hình kia, anh nhất định sẽ theo đuổi Thần Hựu.

Yêu thích một người cùng giới tính, chẳng sao hết.

Yêu thích một người có gia cảnh không giống mình, cũng không hề gì.

Minh Tiêu chẳng thèm để ý những thứ này. Nếu như có thể được Thần Hựu đáp lại, vậy thì chẳng còn gì tuyệt hơn nữa, nếu như đến cuối cùng Thần Hựu cũng không động lòng, hoặc là bởi vì bị người ngoài ngăn cản mà từ bỏ, vậy cũng chẳng còn gì để mà tiếc nuối.

Ít nhất, anh không cần chôn chặt phần yêu thương này.

Nhưng bây giờ, anh không có cách nào bước một bước này.

Phía trước là vực sâu.

Mà anh lại chẳng thể thống trị tương lai của chính mình.

Thần Hựu vô cùng cẩn thận, kéo rèm cửa sổ rất kín, chẳng một tia sáng nào có thể len vào. Minh Tiêu trốn ở trong bóng tối thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trời cao đã ban cho anh một câu chuyện thật quá nực cười.

Tại sao nhiều năm trước đây anh lại không gặp gỡ một người rồi nảy sinh tình cảm?

Tại sao khi anh vừa cương quyết xác định dùng chính mình để đổi lấy tương lai thì người ấy liền xuất hiện?

Có thể đổi ý được sao, có thể nói với kim chủ rằng “Tôi hối hận rồi” sao?

Mấy ngày nay, suy nghĩ “đổi ý” đã không phải lần đầu tiên xuất hiện. Minh Tiêu không dám nói với bất kì ai, cũng âm thầm ép bản thân phải gạt bỏ ý nghĩ này đi.

Kim chủ đã tung tiền vào anh, cho anh người đại diện ưu tú nhất Tinh Hoàn, để siêu sao có địa vị lớn như Diêu Diệp cùng hợp tác, ngay cả ảnh đế Kiều Ngộ cũng bỏ công ra giúp đỡ… Việc đã đến nước này, tuyệt đối không phải một câu “Tôi hối hận rồi, tôi muốn rút lui” là có thể giải quyết.

Thế giới này có thể rất ôn nhu, cũng có thể rất tàn khốc, giống như người bí ẩn đang “trợ giúp” cho anh kia.

Đối phương nếu có thể dành cho anh nhiều tài nguyên tốt thì tất nhiên cũng dễ dàng hủy diệt anh, không chừng lại còn có thể liên lụy đến những người xung quanh anh.

Hẳn đó là kẻ có thể một tay che trời.

Minh Tiêu không dám nghĩ quá sâu xa nữa.

Thế nhưng chỉ cần không thoát được thân phận bây giờ thì anh chẳng thể thản nhiên đối diện với Thần Hựu, cũng càng không dám thổ lộ cõi lòng.

Đây không thể nghi ngờ là nan đề vô cùng khó giải.

Rèm cửa sổ ngụy trang ban ngày thành đêm đen, Minh Tiêu lại mất ngủ giống như mỗi một đêm vừa qua.

Khi cánh cửa lặng yên mở ra, anh vội vàng nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ, hít thở chậm rãi đều đều.

Thần Hựu bước vào, đúng như lời đã nói cậu bưng theo một ly nước.

Minh Tiêu có thể nhận ra được cậu đang cẩn thận nhẹ nhàng đặt ly nước kia lên trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống.

Từng giây từng phút bị kéo dài ra, Thần Hựu yên lặng nhìn chăm chú vào người mà cậu yêu. Minh Tiêu không thể nhìn thấy thương tiếc và tình cảm nồng nàn trong mắt cậu.

Dù vậy, hai má anh vẫn nóng bừng lên.

Giây lát sau, Thần Hựu nhét góc chăn, động tác nhẹ vô cùng mà kéo cái chăn xuống, dường như cậu chỉ lo sẽ làm Minh Tiêu tỉnh giấc.

Minh Tiêu nghe thấy cậu dùng giọng rất nhỏ nói thật khẽ: “Đắp kín như thế, ngộp thở thì làm sao bây giờ?”

Trái tim Minh Tiêu đập nhanh đến mức không cách nào khống chế được.

Nhét chăn xong xuôi, Thần Hựu liền ngồi xổm ở bên giường ngắm anh thêm một lúc nữa, cậu nhẹ nhàng thở dài, vươn ngón tay cách một khoảng trên chóp mũi Minh Tiêu, làm động tác ấn ấn trên không trung rồi khẽ nỉ non: “Anh Tiêu, anh Tiêu Tiêu…”

Em rất muốn hôn anh.

Nếu không phải trong phòng mờ tối, Thần Hựu sẽ thấy hai má và bên tai Minh Tiêu đang dần dần biến đỏ.

Ngồi xổm lâu đến nỗi hai chân cũng hơi tê rần, Thần Hựu mới đứng dậy lùi ra cạnh cửa, lúc khép cửa lại còn không nỡ liền quay lại nhìn người nằm trên giường thêm một lần.

Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, Minh Tiêu lập tức mở mắt ra, gấp rút hô hấp, cơ hồ không kiềm chế nổi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.

Chân trước đã chơi vơi ngoài vách núi, nếu như bị ai đó đẩy một cái sẽ tức khắc rơi về phía vực sâu.

Một giọng nói trong đầu vang lên hỏi anh: Minh Tiêu, mày dám không?